“Có thể bọn họ sẽ đi tìm chi nhánh của Cẩm Thành, có cần tôi gọi điện thoại đánh tiếng với bên kia không? Bên phía Cẩm Thành là địa bàn của Mạnh Nhiên, là người của chúng ta.” Rõ ràng “đánh tiếng” trọng miệng quản gia Trọng bao gồm rất nhiều hàm nghĩa.
“Không cần.” Trương Minh Hoàng cũng không ngẩng đầu lên có vẻ như ông ta không hề quan tâm.
“Đây là lần đầu tiên Bùi Doanh xuất hiện cùng với Trình Nhu Nhu. Không biết Bùi Doanh có ý định gì?” Quản gia Trọng suy nghĩ một hồi lại nói thêm một câu: “Lần trước Thành thiếu chủ nói, Bùi Doanh là kẻ thù của cô cả nhà họ Đường, liệu lần này có liên quan đến cô cả nhà họ Đường không?”
Lúc Trương Minh Hoàng nghe nói đến cô cả nhà họ Đường thì ngừng động tác trên tay lại, rốt cuộc ánh mắt cũng nhìn về phía quản gia Trọng: “Cô cả nhà họ Đường cũng đi Cẩm Thành?”
“Việc này tôi vẫn chưa biết. Thực sự công tác bảo mật của nhà họ Đường làm rất chặt chẽ. Đến tận bây giờ mà tôi vẫn chưa liên hệ được với cô cả nhà họ Đường nữa.” Nhắc tới điều này Trọng quản gia vạn năng này liền cảm giác thấy hơi thất bại. Điều tra không được những việc liên quan đến cô cả nhà họ Đường ông ta nhận thua rồi, nhưng bây giờ ông ta chỉ là đơn thuần muốn liên hệ với cô cả nhà họ Đường thôi thế mà lại khó hơn tưởng tượng nhiều.
“Nếu chưa liên lạc được thì trước tiên đừng vội liên lạc.” Trương Minh Hoàng suy nghĩ một hồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Người đứng sau có thể động tay động chân với xét nghiệm ADN, việc nghi ngờ thân phận của cô cả nhà họ Đường này sợ rằng anh ta đã biết từ lâu rồi. Vì sự an toàn của cô ấy, trước hết tạm thời đừng liên lạc.”
“Nếu lần này cô cả nhà họ Đường cũng đi Cẩm Thành, mà nếu lần này Bùi Doanh đi Cẩm Thành là vì đối phó với cô cả nhà họ Đường thì sao?” Quản gia Trọng đương nhiên biết thành chủ suy nghĩ vì sự an toàn của cô cả nhà họ Đường. Nếu đã như vậy có phải càng nên đề phòng Bùi Doanh không?
“Bùi Doanh không phải là đối thủ của cô ấy.” Lúc Trương Minh Hoàng nói lời này, giọng điệu chắc như đinh đóng cột. Với năng lực của cô, đừng nói là một Bùi Doanh, cho dù người đứng phía sau có mát tay cũng chưa chắc là đối thủ của cô ấy.
“Nếu Bùi Doanh mượn dùng sức mạnh mạnh của Quỷ Vực Chi Thành thì sao?” Đương nhiên quản gia Trọng biết một Bùi Doanh chẳng làm nên trò trống gì nhưng ông ta là lo lắng người của bên Cẩm Thành sẽ giúp đỡ Bạch Doanh.
Dù sao bây giờ Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
“Đương nhiên, người bên Cẩm Thành có lẽ cũng chưa chắc có thể làm hại được cô cả nhà họ Đường. Tôi chỉ sợ sự hiểu lầm của cô cả nhà họ Đường đối với Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta càng ngày càng sâu. Dù sau, chuyện của cô cả nhà họ Đương hai lần trước đều có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến tôi mãi không thể liên lạc được với cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng nghiêm túc nhìn thành chủa nhà mình nói.
Thật ra ông ta chính là không muốn để cho cô cả nhà họ Đường hiểu lầm sâu hơn về Quỷ Vực Chi Thành. Lỡ cô cả nhà họ Đường là công chúa thật của bọn họ, nếu hiểu lầm quá sâu thì đúng là không tốt lắm.
Trong lúc nhất thời Trương Minh Hoàng không nói gì, ông ta khẽ mím môi, không biết đang nghĩ gì.
“Cậu đi kiểm tra xem cô ấy có đi Cẩm Thành không? Nếu cô ấy đến Cẩm Thành thì giúp tôi đặt vé đi Cẩm Thành.” Một lúc sau, Trương Minh Hoàng đặt cọ vẽ trong tay xuống.
Rõ ràng quản gia Trọng hơi sửng sốt sau đó mới định thần lại: “Được, được tôi sẽ đi kiểm tra ngay lập tức.”
Quản gia Trọng vẫn luôn biết thành chủ hết sức quan tâm đến chuyện của cô cả nhà họ Đường nhưng làm sao ông ta cũng không nghĩ tới thành chủ lại vì cô chủ nhà họ Đường mà đến Cẩm Thành.
Xem ra, thành chủ thật sự vô cùng coi trọng cô cả nhà họ Đường.
Lần này Bùi Doanh và Trình Nhu Nhu kia không gây chuyện còn đỡ, nếu bọn họ thật sự không sợ chết mà gây ra chuyện gì, vậy hậu quả…
Quản gia Trọng cũng không dám nghĩ.
Tuy rằng công tác bảo mật của nhà họ Đường làm rất nghiêm ngặt, nhưng quản gia Trọng cảm thấy muốn kiểm tra xem liệu cô cả nhà họ Đường có đi Cẩm Thành không là một chuyện vô cùng đơn giản.
Lúc Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà đến Cẩm Thành, bà Ngụy đích thân đến sân bay đón. Mộ Dung Tri thực sự quá bận, không thể nhín thời gian ra để đón người.
“Nhóc con này cũng không biết đến thăm dì gì cả. Lần này nếu không phải chuyện của Tri Tri thì sợ là cháu cũng sẽ không đến, có phải cháu đã quên mất dì rồi không?” Bà Ngụy nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn không khỏi oán giận vài câu. Bà ấy đương nhiên cũng biết chuyện Hàn Nhã Thanh nhận lại nhà họ Đường, cũng biết Hàn Nhã Thanh phải xử lý rất nhiều chuyện, cho nên cũng không phải thật lòng muốn trách móc cô.
Chỉ bởi vì bà ấy quá nhớ cô, cho nên mới có kiểu mắng yêu như thế.
“Sao con có thể quên dì được chứ? Dì luôn là người thân nhất của con.” Hàn Nhã Thanh để mặc bà Ngụy kéo tay cô, hiếm lắm cô mới lộ ra dáng vẻ làm nũng của một bé gái nhỏ. Trong lòng cô nhà họ Ngụy thân thiết hơn nhà họ Hàn, nhà họ Ngụy thật sự khiến cho cô cảm nhận được tình thân, nhất là bà Ngụy.
Vì thế đối với cô mà nói bà Ngụy giống như một người mẹ.
“Được rồi, đừng chỉ nói lời hay để lấy lòng dì. Lần này nếu con đã đến đây rồi thì phải ở thêm vài ngày, phải ở cạnh dì lâu một chút.” Trên mặt bà Ngụy lộ ra nụ cười hiền hòa: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Bà Ngụy cũng luôn xem Hàn Nhã Thanh như người nhà, cho nên đương nhiên là đón Hàn Nhã Thanh về nhà mình luôn, không có khả năng để Hàn Nhã Thanh đi ở khách sạn gì đó được.
“Dì à, con còn dẫn bạn theo nữa.” Hàn Nhã Thanh thì không sao nhưng bây giờ còn có Bùi Vũ Ninh, huống chi còn có anh Phó đi theo.
Chỉ là Bùi Vũ Ninh vừa đi nhà vệ sinh, anh Phó cũng là đi theo một tấc không rời.
“Cháu nói là Bách Hà sao?” Bà Ngụy vừa lúc thấy Sở Bách Hà đang kéo va li bước tới, liền cười nói: “Đều là người một nhà, đương nhiên là cùng nhau về nhà rồi.”
Hàn Nhã Thanh nghe được lời của bà Ngụy thì hơi ngây ra, sau đó khẽ mỉm cười. Xem ra, bà Ngụy cũng biết được chuyện của Mộ Dung Trì và Sở Bách Hà, nghe ý này của bà Ngụy là đã chấp nhận Sở Bách Hà rồi.
Sở Bách Hà trùng hợp đi tới, nghe được lời này của bà Ngụy cũng ngớ ra. Chỉ có điều cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy bà Ngụy quả nhiên rất thân thiết. Cô ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt bà Ngụy thế mà bà Ngụy liền xem cô như người nhà rồi.
Cuối cùng mọi người cùng vào ở trong nhà họ Ngụy.
Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà vốn dĩ còn nghĩ có thể giúp đỡ chút gì đó nhưng bà Ngụy khăng khăng không để bọn họ nhúng tay vào, chỉ bảo bọn họ cứ chơi cho thỏa thích.
Hôm sau, mới sáng sớm bà Ngụy đã đi ra ngoài, dù sau bây giờ bà là nữ chủ nhân của nhà họ Ngụy, chọ nên có rất nhiều việc cần bà sắp xếp.
Bà Ngụy thức dậy sớm cũng không gọi đám người Hàn Nhã Thanh, muốn để bọn họ nghỉ ngơi thêm một lát, chỉ là dặn dò người làm đến lúc đó đưa bọn họ đến khách sạn.
Bình thường Hàn Nhã Thanh dậy sớm, chưa được bảy giờ đã thức dậy, Bách Hà thì thích ngủ nướng, ngủ thẳng giấc đến chín giờ hơn.
Tuy bà Ngụy đi giúp đỡ việc tổ chức tiệc tối, nhưng lại sắp xếp rất thỏa đáng chuyện của mấy người bọn họ.
Bà Ngụy không cho bọn họ giúp đỡ, không sắp xếp công việc cho bọn họ, bọn họ đến khách sạn sớm cũng không có chuyện gì làm, cho nên mấy người đến khách sạn muộn một chút.
Chỉ là lúc Hàn Nhã Thanh đến cửa khách sạn liền bị người chặn lại. Hàn Nhã Thanh nhìn người chặn cô lại, khóe miệng hơi cong lên. Xem ra hôm nay người ta đã sắp xong kịch hay rồi, chỉ chờ cô đến mà thôi.