Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh vẫn giải thích, hơn nữa còn nói thêm một câu: “Chỉ có vậy mà thôi.”
Dương Tầm Chiêu nghe thấy câu cuối cùng của cô, không biết tại sao, trái tim anh đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Anh tin cô, cô có thể im lặng không nói, nhưng một khi cô đã nói thì chắc chắn là sự thật, những lời cô nói anh đều tin!!
“Sau này, tránh xa Đường Lăng ra một chút, không có tôi ở bên cạnh, một mình em không được đi gặp anh ta.” Nhưng cậu ba Dương vẫn không yên tâm Đường Lăng mạnh thế nào, có năng lực ra sao, nên anh không thể không đề phòng.
“Đường Lăng là anh của anh, cũng chẳng có quan hệ gì với em, không có anh, cho dù em có muốn gặp cũng không gặp được.” Hàn Nhã Thanh nghe lời anh nói cảm thấy có chút buồn cười, cô không có quan hệ gì với Đường Lăng, sao Đường Lăng lại có thể vô duyên vô cớ muốn gặp cô cơ chứ?
Dương Tầm Chiêu nghe vậy chợt ngơ ra, ánh mắt lóe lên, khoảng thời gian này ở bên nhau, anh đã khá hiểu tính cách của cô rồi.
Cô nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng, trọng tình, trọng nghĩa, hơn nữa còn có tính bao che, nếu không thì lần trước ở nhà chính, cô đã không đứng ra bảo vệ anh lúc ông cụ tức giận rồi.
Rất rõ ràng, trước kia cô không hề biết Đường Lăng, cô cũng không biết gì về tình cảm trước của Đường Lăng dành cho mình.
Vì vậy, với cô mà nói, Đường Lăng là một người không liên quan, hoàn toàn chỉ là một người ngoài mà thôi.
Nếu như không có anh, có lẽ cô cũng chẳng biết Đường Lăng là ai cả.
Chỉ là, có một điều anh không hiểu, cô không biết Đường Lăng, vậy tại sao Đường Lăng lại biết cô?
Hơn nữa, anh cảm giác như Đường Lăng đã biết cô từ rất lâu rồi, thậm chí ngay từ khi bắt đầu Đường Lăng vẫn luôn bảo vệ cô.
Điều này, đến cả Tiểu Thất cũng nhìn ra được, hơn nữa, Đường Lăng cũng không chút né tránh, như là sợ người khác không nhận ra vậy.
Cậu ba Dương càng nghĩ càng không yên tâm, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
“Từ trước đến nay Đường Lăng làm việc vẫn rất luôn kì lạ, không ai biết được anh ta sẽ làm ra chuyện gì, người đó quá nham hiểm, quá xảo quyệt, quá nguy hiểm, vì vậy, nếu như anh ta có tìm em, em nhất định không thể đi gặp anh ta một mình, nhất định phải nói trước với tôi.” Lời này cậu ba Dương nói một cách rất nặng nề, vì vợ của mình, cậu ba Dương thật sự cũng rất liều.
Đương nhiên, người từ trước đến nay rất ghét nói xấu người khác ở sau lưng như cậu ba Dương nay lại lần đầu nghị luận về người khác.
Có điều, cậu ba Dương nghĩ, đến cả vợ mình Đường Lăng cũng muốn cướp rồi, anh nói vài câu sau lưng anh ta cũng không được xem là quá đáng, hơn nữa, điều anh nói cũng là sự thật mà thôi, Đường Lăng vốn dĩ chính là một người như thế.
Dù sao, bất kể thế nào, anh phải tách Đường Lăng ra khỏi Hàn Nhã Thanh, tuyệt đối không thể để Đường Lăng quấy rối cô được.
Người như Đường Lăng chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên, cô muốn cười, nhưng đã kìm lại rồi.
Anh nói Đường Lăng nham hiểm, Đường Lăng xảo quyệt?
Đường Lăng nham hiểm bằng anh sao? Xảo quyệt bằng anh sao?
Có điều, Hàn Nhã Thanh không thể nói thẳng ra trước mặt anh được.
“Nghe thấy chưa?” Dương Tầm Chiêu thấy cô chỉ nhìn anh mà không nói gì, khẽ nhíu mày lại.
“Vâng, nghe thấy rồi.” Hàn Nhã Thanh tỉnh táo lại, đáp lời anh một tiếng.
“Nhớ chưa?” Nhưng mà, cậu ba Dương vẫn không yên tâm, anh muốn cô phải nhớ kĩ, nhất định phải nhớ kĩ.
“Vâng, nhớ rồi ạ.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, thầm cười trong lòng, người này càng ngày càng trẻ con, cũng càng ngày càng bá đạo, đối với một người vừa trẻ con vừa bá đạo, cô không tính toán với anh làm gì.
Vì vậy, anh nói cái gì thì chính là cái đấy. Bất kể anh nói gì, cô đều nghe theo, đồng ý với anh là được.
Cuối cùng, Dương Tầm Chiêu xem như là hài lòng rồi, cũng yên tâm được rồi.
Anh cảm thấy, anh đã dặn dò cô rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn cô sẽ nhớ thôi, chắc chắn sẽ không để ý đến Đường Lăng nữa, dù sao với cô mà nói, Đường Lăng cũng chỉ là một người ngoài không liên quan gì mà thôi.
Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu lại quên mất một câu nói.
Thế sự khó lường!!
Thế sự khó lường!!
Quả thật là thế sự khó lường!
Bà Tịch lấy được kết quả giám định DNA xong thì nhanh chóng về nhà, lấy phong thư ở tầng cuối cùng của tủ quần áo, rút tờ giấy bên trong ra.
Bà ta vội vàng đặt hai tờ giấy cạnh nhau, muốn so sánh chúng.
Nhưng mà, bà ta nhận ra, hoàn toàn không cần so sánh, bởi vì không có bất cứ số liệu nào giống nhau cả.
Cũng có nghĩa là, đứa trẻ kia tuyệt đối không phải của Tịch Xuyên.
Nét mặt bà Tịch lập tức trở nên méo mó, nguy hiểm hơn, bà ta híp mắt lại, nghiến răng lẩm bẩm: “Đồ phụ nữ đê tiện vô liêm sỉ, không biết đã cùng với tên đàn ông nào sinh ra đứa con hoang này, lại dám bắt Tịch Xuyên đổ vỏ, ghê tởm, thật sự là quá ghê tởm.
Giờ phút này, bà Tịch thề, bà ta tuyệt đối không tha cho ả phụ nữ đê tiện Hứa Dinh Dinh kia, đương nhiên bà ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hai đứa con hoang không biết là của người đàn ông nào đó kia.
Còn về người đàn ông kia, bà ta nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra được, đến lúc đó thì có chuyện hay rồi.
Bà Tịch cất kết quả giám định của Tịch Xuyên đi, đặt lại về chỗ cũ ở tầng cuối của tủ quần áo, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi điều tra một chuyện.”
Bà ta biết, dựa vào bản lĩnh của người đó, nhất định có thể điều tra ra được.
Hứa Dinh Dinh đưa con của người đàn ông khác về rồi nói là con của Tịch Xuyên, chứng tỏ tên đàn ông kia không phải loại người tốt đẹp gì, chắc chắn là rất vô dụng, dựa vào kinh nghiệm của bà ta, loại người đàn ông vô dụng đó là dễ lợi dụng nhất.
Vì vậy, chỉ cần tra ra được tên đàn ông đó, bà ta có cách để đối phó Hứa Dinh Dinh.
Đến lúc đó, bà ta sẽ khiến Hứa Dinh Dinh thân bại danh liệt, còn hai đứa trẻ kia nhất định sẽ là những đứa con hoang bị người người xem thường.
Đương nhiên, có sự sắp xếp “đặc biệt” của Đường Lăng, cho dù người mà bà Tịch tìm đến kia không đủ tài giỏi, thì cũng nhất định tra ra được tên đàn ông kia.
Ba ngày sau, trong phòng làm việc của Đường Lăng.
“Anh cả, nhà họ Cố đúng thật là quá vô liêm sỉ, quá ác độc.” Tiểu Hổ tức giận nói: “Bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào nhà họ Đường.”
Đường Lăng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hổ đang bừng bừng tức giận, anh ta không những không tức giận, mà còn khẽ cong khóe môi.
Tiểu Hổ kinh ngạc, anh cả sao lại cười? Cậu ta nhận ra gần đây hình như anh cả càng ngày càng hay cười hơn.
Nhưng đang tình hình thế này mà anh cả vẫn còn cười được sao? Chẳng lẽ anh ấy không lo lắng một chút nào à?
“Anh cả, bây giờ đang là giờ phút then chốt, lúc này bọn họ giao vụ án tám gia tộc lớn bị ỉm đi mấy năm nay không giải quyết cho nhà họ Đường, rõ ràng là do người nhà họ Cố tác động.” Tiểu Hổ trong lòng sốt ruột, thấy anh cả vẫn đang cười thì càng sốt ruột hơn.
“Trưởng tộc Cung ngoài miệng thì nói dễ nghe lắm, nói chỉ cần nhà họ Đường giải quyết vụ án này, thì sẽ lập được công lớn, tổng giám đốc Đường có thể được thăng lên làm trưởng tộc kế nhiệm, nhưng nếu như giải quyết không nổi thì sao? Vậy ý là nếu như không giải quyết được, tổng giám đốc Đường đừng mơ thăng cấp nữa à, chỉ e đến lúc đó lại bị tội danh không có năng lực làm việc rơi xuống đầu, anh cả, đây là chuyện liên quan đến sống chết của nhà họ Đường, lẽ nào anh không sốt ruột sao?”
“Sốt ruột gì chứ?” Đường Lăng nhướng mày, vẻ mặt ung dung bình thản.
Ở nước Z, thế lực của tám gia tộc lớn vô cùng khủng khiếp, cũng rất có sức ảnh hưởng, lịch sử lâu đời, hơn nữa từ trước đến nay vẫn luôn duy trì được phong độ của mình, nguyên nhân chủ yếu là vì tám gia tộc lớn vẫn luôn là một chỉnh thể thống nhất.
Mà trong đó sẽ chọn ra một trưởng tộc, quản lí mọi chuyện của tám gia tộc.
Có thể nói, trở thành người đứng đầu của tám gia tộc lớn cũng có nghĩa là đại diện cho quyền lực vô hạn, và cả thế lực không gì sánh nổi.
Mà lúc này, rõ ràng là nhà họ Cố đang cố ý nhằm vào nhà họ Đường, bởi vì trưởng tộc Cung sắp hết nhiệm kì, mà nhà họ Cố và nhà họ Đường là hai ứng cử viên tranh giành vị trí trưởng tộc tiếp theo.
Nếu là trước kia, chuyện này quả thực vô cùng gấp rút, quả thực liên quan đến sống chết.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ nhà họ Đường bọn họ có Thanh Thanh, Thanh Thanh là chuyên gia về phương diện này, hơn nữa, còn là người tài giỏi nhất.
Vụ án mà người khác không thể phá được, Thanh Thanh nhà anh chưa chắc đã không thể.
Vì vậy, anh cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hội nhà họ Cố dành cho nhà họ Đường.
Chắc mấy ngày nữa là Thanh Thanh về rồi, chỉ có điều, đến lúc đó thân phận của cô chắc không giấu được nữa, đương nhiên, cũng không cần ngụy trang trên mặt nữa.
Người của nhà họ Đường bọn họ ai nấy đều xinh đẹp, lớp ngụy trang đó của cô anh cảm thấy thật chướng mắt.
Không biết Dương Tầm Chiêu có cảm thấy chướng mắt hay không? Không biết Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Thanh Thanh nhà họ sẽ có phản ứng như thế nào? Nói thật, anh có chút mong chờ!!