Trác Hiểu Lam không thể nào gây xích mích quan hệ của Thanh Thanh và Tầm Chiêu được, nhưng Đường Lăng lo Tầm Chiêu nghe thấy những lời nói này của Trác Hiểu Lam xong thì trong lòng không thoải mái, thế nên Đường Lăng không muốn để Trác Hiểu Lam cứ tiếp tục.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó lôi ra một xấp tài liệu.
Trác Hiểu Lam thấy anh lôi ra một xấp tài liệu rất dày thì ánh mắt lóe lên, nhiều như thế, rốt cuộc anh đã điều tra được gì rồi?
“Tra được người làm hại Viên Ngữ chưa?” Trác Thanh thấy một xấp tài liệu dày cộp nên cũng thấy có hi vọng hơn.
Dương Tầm Chiêu không trả lời mà đưa tài liệu trong tay cho Trác Thanh.
Trác Thanh ngẩn người, thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy.
Trác Thanh lấy tài liệu rồi thì bắt đầu xem, thấy đều là mấy chuyện liên quan đến chuyện tám năm trước, hơn nữa đều là mấy chuyện liên quan đến Viên Ngữ.
Trác Thanh thấy hơi khó hiểu, dù sao thì trong tài liệu mà Dương Tầm Chiêu đưa cho anh ta cũng không viết thẳng tên Trác Hiểu Lam, Trác Thanh cũng không thể nghĩ đến Trác Hiểu Lam được, nhưng anh ta nghĩ đến chuyện trước kia anh ta bắt đầu nghi ngờ chuyện tám năm trước, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Dương Tầm Chiêu: “Chuyện gì thế này? Anh tra được gì rồi?”
Trác Thanh tin tưởng năng lực của Dương Tầm Chiêu, nhưng anh ta không hiểu mấy tài liệu này lắm, hơn nữa tài liệu quá nhiều, nhất thời anh ta không xem hết được, anh ta muốn kết quả.
“Cô Trác quen ba của Viên Ngữ chứ?” Dương Tầm Chiêu không trả lời Trác Thanh mà là nhìn Trác Hiểu Lam.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Dương Tầm Chiêu gọi cô ta thì ánh mắt nhanh chóng nhìn sang anh, sắc mặt lập tức thay đổi, có ngạc nhiên, có khó tin và có cả đau lòng.
Anh gọi cô ta là gì?
Cô Trác? Anh gọi cô ta là cô Trác ư?
Rõ ràng trước đây anh vẫn luôn gọi cô ta là chị Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam thấy xưng hô này quá bất ngờ nên nhất thời không để ý đến nửa câu sau của Dương Tầm Chiêu.
Trác Thanh lại thấy khó hiểu, mắt nhìn sáng Trác Hiểu Lam, lúc này Trác Thanh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao Trác Hiểu Lam quen biết ba của Viên Ngữ chứ?
“Hoặc là tôi nên hỏi cô Trác đây, ba của Viên Ngữ ở đâu rồi?” Đối mặt với ánh mắt đang nhìn thẳng mình của Trác Hiểu Lam, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu tối sầm, trước giờ anh không hề có ý gì đó với Trác Hiểu Lam, trước đây vì Trác Hiểu Lam từng giúp mẹ anh, hơn nữa lúc đó cũng từng giúp anh nên khi trước anh cảm kích cô ta.
Nhưng những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đã đặt dấu chấm hết cho quan hệ giữa bọn họ.
Lúc này đây ngay trước mặt Thanh Thanh mà Trác Hiểu Lam lại nhìn anh như thế, anh sợ Thanh Thanh hiểu lầm, nếu không phải tiếp theo còn có chuyện cần nói rõ thì anh thật sự không muốn phí lời thêm với Trác Hiểu Lam.
Rốt cuộc Trác Hiểu Lam cũng lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng nghe hiểu lời nói của Dương Tầm Chiêu, ánh mắt cô ta lóe lên, khi đó vì chuyện xưng hô khiến cô ta quá bất ngờ nên lúc này nhất thời chưa hoàn toàn giấu hết cảm xúc của mình, rõ ràng sắc mặt cô ta vừa có thêm ngạc nhiên vừa có thêm khẩn trương.
Cô ta không thể nào ngờ được Dương Tầm Chiêu lại tra đến tận ba của Viên Ngữ, chuyện năm đó rõ ràng cô ta đã sắp xếp ổn thỏa, chuyện này rõ ràng trừ Viên Ngữ ra thì không ai biết cả, vậy sao Dương Tầm Chiêu lại biết?
“Em nói gì? Chị không hiểu.” Trác Hiểu Lam cố gắng tỉnh táo lại, cô ta tự nói với lòng mình không được hoảng hốt, không thể hoảng hốt, chuyện liên quan đến ba Viên Ngữ chẳng có ai biết cả, chắc chắn Dương Tầm Chiêu đang lừa cô ta.
Thế nên cô ta không thể thừa nhận được.
“Tám năm trước, ba của Viên Ngữ đến huyện Thanh Thủy kiểm tra ra bị suy tim, sau đó đến thành phố A.” Dương Tầm Chiêu thấy cô ta phủ nhận thì ánh mắt càng lạnh lùng hơn, đến tận lúc này rồi mà cô ta còn nói dối.
Lời nói này của Dương Tầm Chiêu tuy như mơ hồ, nhưng anh biết chắc chắn Trác Hiểu Lam nghe hiểu lời anh.
Trác Hiểu Lam xóa hồ sơ nằm viện của ba Viên Ngữ ở thành phố A, nhưng không xóa ở huyện Thanh Thủy.
Quả nhiên, sau khi Trác Hiểu Lam nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu thì sắc mặt thay đổi, tuy không rõ nhưng người ở đây đều là người không đơn giản, đều nhìn thấy cả.
“Chị, chuyện này rốt cuộc là sao? Ba của Viên Ngữ… có quan hệ gì với chị?” Trác Thanh cũng là người thông minh, anh ta nhận ta chuyện này không đơn giản, nhưng lúc này anh ta cũng không nghĩ theo hướng xấu.
Ba của Viên Ngữ bị bệnh tim, Trác Thanh còn tưởng năm đó Trác Hiểu Lam xem bệnh cho ba của Viên Ngữ.
“Chị cũng không biết mấy đứa đang nói gì.” Đương nhiên Trác Hiểu Lam không thể cứ thế mà thừa nhận, chuyện đã qua tám năm rồi, giờ Viên Ngữ vẫn đang hôn mê, Dương Tầm Chiêu cũng chỉ điều tra được như thế thôi, chỉ cần cô ta không thừa nhận thì bọn họ cũng không làm gì được.
“Năm đó, chắc là cô Trác đã cứu ba của Viên Ngữ. Năm đó bệnh tình của ba Viên Ngữ rất nghiêm trọng, trừ phi thay tim, nếu không thì không thể sống thêm được bao lâu, cô là chuyên gia về tim, lúc đó chỉ có cô Trác cứu được ông ấy.” Hàn Nhã Thanh đã sớm đoán được Trác Hiểu Lam sẽ không thừa nhận, lúc này bọn họ càng dồn sát hơn, nhưng Trác Hiểu Lam vẫn không nói.
“Tôi không biết cô đang nói gì, tôi có quen biết gì ba của Viên Ngữ đâu.” Trác Hiểu Lam nhìn Hàn Nhã Thanh, mắt híp lại, lại phủ nhận, hiện nhiên cô ta đã quyết tâm sẽ không thừa nhận rồi.
“Cô Trác nói cô không biết ba của Viên Ngữ sao?” Hàn Nhã Thanh nhếch mép: “Nhưng những mà chúng ta tra được lại không giống thế.”
Khi Hàn Nhã Thanh nói lời này thì còn cầm lấy xấp tài liệu trong tay Trác Thanh rồi nhanh chóng lật.
Trác Hiểu Lam nhìn cô, mặt tối sầm, môi mím chặt, không nói gì nhưng vẫn thấy được, lúc này Trác Hiểu Lam hơi khẩn trương.
Trác Hiểu Lam cũng lo bọn họ sẽ tra được gì đó.
Dù sao thì bọn họ đã tra đến chuyện ba Viên Ngữ rồi.
“Chúng tôi tra được…” Hàn Nhã Thanh dừng lật tài liệu, dừng lại ở một trang, Hàn Nhã Thanh nhìn tài liệu trong tay sau đó chậm rãi nói: “Sau khi ba Viên Ngữ bị bệnh và nhập viện, Viên Ngữ vốn định đi tìm cậu hai Trác, nhưng cô đã tìm đến cô ấy trước khi Viên Ngữ tìm đến cậu hai Trác, sau đó cô nói với Viên Ngữ rằng cô có thể cứu ba của Viên Ngữ…”
Giọng nói của Hàn Nhã Thanh rất nhẹ nhàng, tốc độ nói rất chậm, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn vào tài liệu trong tay, cứ như mấy lời này là đọc từ tài liệu.
Lúc nói giọng điệu của Hàn Nhã Thanh rất tự nhiên, tự nhiên đến mức không nghe ra có gì bất thường, thế nên mấy cái này thật sự là cô xem được từ tài liệu.
Nhưng chỉ có Hàn Nhã Thanh biết, mấy cái này là tự cô bịa ra, nhưng có mấy tài liệu về ba của Viên Ngữ, kết hợp với chuyện khi đó Viên Ngữ và cậu hai Trác chia tay, còn thêm sự quan sát của cô với Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh biết những lời cô vừa nói, về cơ bản thì không sai.
Khi đó Viên Ngữ và Trác Thanh đang yêu nhau, nhà họ Trác là y học thế gia, có bệnh viện riêng của gia đình, trong tình hình này chắc chắn Viên Ngữ sẽ đi nhờ Trác Thanh giúp đỡ, chứ Viên Ngữ không thể nào bỏ qua Trác Thanh mà tìm thẳng đến Trác Hiểu Lam được.
Thế nên, chỉ có thể là Trác Hiểu Lam đích thân đi tìm Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng thì trở nên nặng nề hơn, chẳng lẽ bọn họ điều tra ra thật rồi. Nhưng chuyện này chỉ có cô ta và Viên Ngữ biết thôi, giờ Viên Ngữ vẫn đang hôn mô, Hàn Nhã Thanh không thể biết được.
“Cô Đường à, khả năng bịa chuyện của cô tài tình thật đấy.” Trác Hiểu Lam nhìn Hàn Nhã Thanh, môi nở một nụ cười giễu cợt.
Hàn Nhã Thanh không để ý cô ta, mà tiếp tục xem tài liệu trong tay rồi nói tiếp: “Cô cam đoan sẽ cứu ba của Viên Ngữ, nhưng cô muốn Viên Ngữ đồng ý một điều kiện của cô…” Hàn Nhã Thanh dừng lại, mắt ngẩng lên nhìn Trác Hiểu Lam, khi đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Trác Hiểu Lam thì chậm rãi nói tiếp: “Cô muốn Viên Ngữ rời khỏi Trác Thanh, không được khiến Trác Thanh nghi ngờ, mà còn phải khiến Trác Thanh mất hết hi vọng.”
“Chị?!” Trác Thanh kinh sợ, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Trác Hiểu Lam hơi hơi ngạc nhiên: “Là thật sao?”
Trác Thanh không tin lắm, tuy trước đó anh ta đã nghi ngờ chuyện năm đó Viên Ngữ chia tay với anh ta có chỗ là lạ, nhưng anh ta không hề nghĩ đến chuyện này liên quan đến Trác Hiểu Lam.
Trước giờ Trác Hiểu Lam luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, Trác Hiểu Lam chẳng bao giờ để ý những chuyện chẳng liên quan gì với cô ta, Trác Hiểu Lam và Viên Ngữ chỉ từng gặp nhau ở nhà họ Trác một lần, chỉ chào hỏi một lần thôi.
Trác Thanh thật sự không nghĩ ra lí do mà Trác Hiểu Lam muốn làm chuyện này.
“Nói bậy nói bạ.” Đương nhiên Trác Hiểu Lam sẽ không thừa nhận, hơn nữa lúc này Trác Hiểu Lam không hề chột dạ, đương nhiên càng không có chút áy náy nào.
Trác Hiểu Lam phản ứng như thế khiến Trác Thanh sửng sốt, vốn dĩ anh ta cũng không tin chuyện này có liên quan đến Trác Hiểu Lam cho lắm, giờ càng cảm thấy không thể nào hơn.