Cậu năm Tào lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi đi. Nhưng mà anh ta sợ bị Ông cụ Hàn trong phòng nghe được nên nhẹ nhàng đi ra xa một chút.
“Thằng nhóc chết tiệt này, còn biết đường gọi điện về đấy.” Điện thoại vừa được nhận, tiếng rống của Ông cụ Tào đã truyền tới, thực sự là tràn đầy sức sống.
“Ông, cháu có tin tốt muốn báo cho ông.” Cậu năm Tào không có thời gian nói lôi thôi dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, cũng hoàn toàn phớt lờ tiếng rống của ông cụ.
“Tin tốt? Anh còn có thể có tin tốt gì? Đã hơn một tháng anh chưa về nhà, anh có thể về thăm nhà một chút là tôi đã mừng lắm rồi.” Ông cụ Tào ngẩn người, giọng nói rõ ràng đã thấp đi mấy phần, trong giọng nói còn mang theo chút suy sụp.
“Ông, cháu mới có bạn gái, dự định sẽ kết hôn, vài ngày nữa cháu dẫn cô ấy về gặp ông.” Cậu năm Tào biết rõ nhiệm vụ của mình lúc này, cho nên lời nói dối này dù không muốn cũng phải nói.
Cậu năm Tào càng hiểu rõ, lời nói dối này sẽ có hậu quả gì, thế nhưng anh ta không có lựa chọn khác.
“Thật sao? Lời anh nói là thật?” Ông cụ Tào nghe nói như thế, giọng nói lập tức hưng phấn, nhưng lại hơi nghi ngờ: “Thằng nhóc anh không phải đang lừa tôi chứ?”
“Ông, cháu lừa ông làm gì? Hơn nữa, chuyện hôn nhân không thể đùa giỡn như thế được. Mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn cô ấy về, đảm bảo ông sẽ hài lòng.” Vì hoàn thành nhiệm vụ, Cậu năm Tào đúng là rất liều mạng.
Nhưng mà, anh ta lại nghĩ, tiếp theo phải đi đâu mà tìm một người như thế đây?
“Được, được, được. Đây đúng là tin tốt. Ông chờ, cháu dẫn cô ấy về sớm một chút.” Lúc này ông cụ Tào rất vui vẻ, trong điện thoại liên tục nói vài tiếng tốt.
“Ông, cháu còn có việc, cháu cúp trước đây.” Cậu năm Tào không dám nhiều lời, sợ ông cụ Tào nghi ngờ, lập tức cúp máy.
“Ồ, sao điện thoại của ông Tào lại không gọi được?” Cậu năm Tào đến gần cửa sổ đã nghe được những lời này của ông cụ Hàn .
Khóe môi cậu năm Tào khẽ nhếch, vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho ông, ông cụ Hàn đương nhiên là không gọi được rồi. Nhưng mà cũng may là tốc độ của anh ta nhanh hơn một chút.
Thực ra Hàn Nhã Thanh lại mong có thể vĩnh viễn không gọi điện thoại được.
“Được rồi, được rồi, cuối cùng cũng gọi được rồi.” Nhưng mà, giọng nói hưng phấn của ông cụ Hàn lập tức vang lên, phá vỡ hy vọng của Hàn Nhã Thanh .
“Ông bạn già, điện thoại ông gọi đến đúng lúc lắm. Vừa lúc tôi có một tin tốt muốn nói với ông. Thằng nhóc nhà tôi muốn kết hôn rồi.” Điện thoại gọi được, ông cụ Hàn còn chưa mở miệng, giọng nói hưng phấn của ông cụ Tào đã truyền tới: “Ông bạn, đến lúc đó nhất định ông phải đến uống rượu mừng đấy.”
Ông cụ Tào nói lớn, đến mức Hàn Nhã Thanh đứng bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch, cô cảm thấy đây là tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay.
Vẻ mặt hưng phấn của ông cụ Hàn lập tức biến mất. Mình vốn muốn nói chuyện kết thông gia, không ngờ ông còn chưa nói, người ta đã mời ông đến uống rượu mừng rồi. Còn có chuyện gì khiến người ta buồn bực hơn nữa sao?
Tâm trạng ông cụ Hàn lúc này không tốt, cho nên chỉ nói phụ họa vài câu rồi cúp điện thoại.
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài một hơi, may quá, không gặp nguy hiểm.
“Thanh Thanh, tên nhóc họ Tào sắp kết hôn rồi, xem ra việc này không thành rồi.” Ông cụ Hàn rõ ràng có chút thất vọng.
Trái với tâm trạng thất vọng của ông cụ Hàn, tâm trạng Hàn Nhã Thanh lúc này rất tốt.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của ông cụ Hàn lại khiến Hàn Nhã Thanh kinh hãi…