Vị trí của anh lúc này rất tốt, có thể thấy tất cả cảnh tượng ở đại sảnh tầng hai, có thể nhìn thấy cô rõ ràng, nhưng người dưới tầng không thể phát hiện ra anh. Chỉ là cô vẫn cúi đầu nên anh không thấy được vẻ mặt của cô, không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Anh ba, anh làm gì cứ nắm lấy con gái người ta không tha vậy?” Cậu năm Tào thấy anh nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh , theo bản năng nuốt nước bọt. Nói không ngoa, ánh mắt anh ba nhìn chằm chằm vào Cô Hàn lúc này lại giống như một con chim ưng đi săn đang theo dõi con mồi mà mình muốn bắt vậy.
Nghĩ đến chuyện lúc trước anh ba bảo cậu ta thu xếp, cậu ta hít một hơi thật sâu, hỏi dò: “Anh ba, cô làm gì đắc tội anh à? Mà anh phải ra tay ác với con gái người ta như vậy?”
Hành động này của anh ba thật sự quá kỳ lạ, kỳ lạ tới mức ngay cả cậu ta cũng không đoán được manh mối.
Dương Tầm Chiêu không trả lời, trong đôi mắt híp lại có thêm phần nguy hiểm.
Nếu đêm qua đúng là cô, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu , trái tim Cậu năm Tào lại run rẩy.
Cô Hàn này rốt cuộc đã làm chuyện gì, tự nhiên chọc giận anh ta từ trước đến nay không thường lộ cảm xúc thế?
Chỉ là nhìn dáng vẻ cô sợ hãi như vậy, thật sự không giống với người sẽ gây ra chuyện gì…
Sao cô có thể chọc giận được anh ba chứ?
Ai có thể nói cho cậu ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không hả?
Đúng vào lúc này, lối vào tầng hai truyền đến những tiếng xôn xao.
Mọi người vốn cho rằng nhân vật chính Dụ Vỹ Luân tới, nhưng không ngờ người đi vào lại là một cảnh sát.
Mọi người há hốc mồm, đây là tình huống gì vậy? Bữa tiệc đính hôn đang yên đang lành, sao còn kinh động tới cảnh sát?
Trên tầng, Cậu năm Tào liếc nhìn Dương Tầm Chiêu bên cạnh với ẩn ý xâu xa. Người cảnh sát này là do cậu ta thu xếp, nói chính xác hơn là cậu ta thu xếp theo ý của anh ba.
“Cô là cô Hàn Nhã Thanh sao?” Cảnh sát đi thẳng tới trước mặt Hàn Nhã Thanh , giọng điệu công thức, vẻ mặt nghiêm túc làm cho mọi người đều sợ hãi.
Trong giây lát, bầu không khí trong đại sảnh thêm phần kỳ lạ.
Mọi người đều đồng thời nhìn về phía Hàn Nhã Thanh
Trên tầng, Dương Tầm Chiêu vốn đang nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh , khóe miệng chậm rãi cong lên, trong vẻ quyến rũ kèm theo sự nguy hiểm.
Thật ra anh muốn xem thử người phụ nữ này rốt cuộc có phải là người đó hay không!
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh cuối cùng ngẩng đầu nhìn cảnh sát trước mắt, cô ngẩn người và chậm rãi gật đầu, dáng vẻ này có phần trì độn, phản ứng chậm nửa nhịp.
Cậu năm Tào trề môi.
Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu không bất kỳ nào thay đổi nào, chỉ là đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào cô, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc thay đổi nào trên mặt cô.
Nhưng cảm xúc trên mặt cô trước sau không thay đổi, ngoại trừ mờ mịt vẫn là mờ mịt!
“Xin hỏi từ mười giờ tối hôm qua đến bốn giờ sáng nay, Cô Hàn đã ở đâu vậy?” Cảnh sát tiếp tục hỏi theo kịch bản được người nào đó cung cấp.
“…” Hàn Nhã Thanh ngơ ngác nhìn cảnh sát và đờ người ra, không trả lời, hình như không hiểu rõ ý của anh ta.
Thật ra, từ khi người cảnh sát này vừa xuất hiện, cô đã biết có chuyện gì xảy ra. Dù sao lúc trước Dụ Vỹ Phàm bị mời qua Cục cảnh sát, mà giờ phút này lại hỏi thẳng như vậy thì càng không cần nghi ngờ nữa.
Nếu người đàn ông kia còn mời được Dụ Vỹ Phàm đến Cục cảnh sát, bây giờ nghi ngờ đến trên người cô cũng là rất bình thường.
Cô sớm đã nghĩ đến khả năng này rồi.
Chỉ là cô không ngờ anh lại dùng cách này! Anh chỉ mới nghi ngờ, tự nhiên bảo cảnh sát tới thẩm vấn cô ngay trong bữa tiệc đính hôn của cô!
Anh còn có thể ác độc hơn nữa sao?
Nếu cô đoán không sai, bây giờ người kia đang ở chỗ tối nhìn cô, quan sát phản ứng của cô.