“Trác Hiểu Lam rất thông minh, chúng ta tra xét máy nghe lén nửa ngày cũng không có manh mối, muốn tìm chứng cứ rồi chỉ ra chỗ sai của cô ta là rất khó.” Đường Lăng nói lời này cũng không phải là nâng chí khí của người khác rồi diệt uy phong của mình, mà điều này chính là sự thật.
“Chuyện đã làm không có khả năng không để lại dấu vết, chặt chẽ thế nào cũng phải có một kẽ hở, chỉ cần là chị ta làm thì nhất định có thể tìm được chứng cứ, bây giờ đã không còn là chuyện chị ta nhằm vào em nữa mà chuyện này đã đụng tới mạng người, nếu là thật sự là chị ta làm, chị ta nên chịu chế tài pháp luật.” Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ tin tưởng một người làm chuyện xấu mà có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Đi thăm dò đi, nhất định có thể tra được.” Lúc này giọng nói của Dương Tầm Chiêu lạnh hơn rõ ràng, tuy anh rằng quan hệ giữa anh và Trác Hiểu Lam không tệ, tuy rằng lúc trước Trác Hiểu Lam từng giúp mẹ, nhưng nếu chuyện này thật sự là Trác Hiểu Lam làm thì không ai có thể giúp Trác Hiểu Lam được.
Đương nhiên, anh cũng không định giúp, hiện tại Trác Hiểu Lam làm hại chính là vợ con anh, chỉ cần điều này cũng đủ anh tuyệt đối không tha thứ dễ dàng.
“Được, chúng ta đều tự cho người đi thăm dò, nhiều người điều tra thì sẽ nhanh hơn, không thể lại cho Trác Hiểu Lam có cơ hội xúc phạm Thanh Thanh.” Trong lòng Đường Lăng cũng sốt ruột, lúc còn không biết làm cũng sốt ruột, bây giờ biết là ai làm anh ta càng sốt ruột hơn, bởi vì anh ta biết Trác Hiểu Lam thông minh, ai cũng không biết tiếp theo Trác Hiểu Lam có kế hoạch gì không.
Chỉ cần Trác Hiểu Lam có thể làm cho Viên Ngữ tự sát ngay dưới sự giám thị của anh ta là đủ làm cho Đường Lăng kinh hãi.
“Ừ, bây giờ tôi sẽ cho người đi tra.” Dương Tầm Chiêu cũng nghĩ đến điều này, cho nên anh cũng không chần chờ.
“Tôi đi xem Trác Thanh trước, nhìn xem tình hình Viên Ngữ thế nào rồi.” Đường Lăng nhớ đến bây giờ Viên Ngữ đã bị đưa đến bệnh viện, nhưng vẫn hôn mê không tỉnh như trước, không biết bây giờ Trác Thanh ra sao rồi.
Nói thế nào chuyện này cũng là nhà họ Đường bọn họ liên lụy đến Viên Ngữ.
Dương Tầm Chiêu có nói, Trác Hiểu Lam là Trác Hiểu Lam, Trác Thanh là Trác Thanh, bọn họ không có khả năng đổ việc Trác Hiểu Lam làm lên đầu Trác Thanh, cho nên dù việc này đều là Trác Hiểu Lam làm thì cũng không anh hưởng đến tình anh em của bọn họ với Trác Thanh.
Sau khi Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh rời đi, Đường Lăng bèn đến phòng bệnh của Viên Ngữ trước, lúc này trong phòng bệnh chỉ có Trác Thanh và Viên Ngữ, Trác Thanh đang ngồi trước giường, tay nắm chặt tay Viên Ngữ, tuy rằng lúc này Trác Thanh đưa lưng về phía anh ta, Đường Lăng không nhìn được biểu cảm trên mặt Trác Thanh.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Trác Thanh lúc này, Đường Lăng cũng biết Trác Thanh đau lòng đến mức nào, khổ sở bao nhiêu.
Đường Lăng đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Trác Thanh như vậy thì bỗng chốc không biết nói gì, Đường Lăng biết cho dù bây giờ mình nói nhiều lời anh ủi ra sao cũng không có tác dụng.
Trác Thanh chính là bác sĩ, có một số việc Trác Thanh còn hiểu rõ hơn bọn họ.
Nếu chuyện này thật sự là Trác Hiểu Lam làm, việc thì Trác Hiểu Lam có thể giữ Viên Ngữ ở trong bệnh viện, nhất định sẽ không để Viên Ngữ tỉnh lại.
“Bây giờ cô ấy thế nào rồi?” Tuy rằng trong lòng Đường Lăng có suy đoán nhưng vẫn hỏi một câu.
Trác Thanh nghe được câu hỏi của Đường Lăng thì mới ngước mắt nhìn sang, Trác Thanh quanh sang, Đường Lăng nhìn thấy đau đớn kịch liệt trong mắt Trác Thanh, trái tim không khỏi trầm xuống, xem ra không cần Trác Thanh trả lời anh ta cũng đã có được đáp án.
Trác Hiểu Lam thật sự đủ nhẫn tâm, Trác Hiểu Lam biết rõ tình cảm của Trác Thanh dành cho Viên Ngữ thế mà cô ta vẫn nhẫn tâm làm Trác Thanh đau lòng như vậy.
“Mạng sống được bảo vệ, tình huống cũng ổn định, chẳng qua…” Lúc này giọng nói của Trác Thanh khàn vô cùng, rõ ràng có hơi run rẩy, lúc nói đến đây, anh ta hơi nhắm mắt, giống như dùng hết sức lực mói nói tiếp được: “Có khả năng là sẽ không tỉnh.”
Trác Thanh dùng từ có khả năng, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta bây giờ là biết có lẽ cái có khả năng này chiếm tỷ lệ rất cao.
Dù sao chính Trác Thanh cũng là bác sĩ, có chút chuyện Trác Thanh tự hiểu rất rõ.
Nghe được lời Trác Thanh nói, nhìn dáng vẻ Trác Thanh, tim Đường Lăng càng trầm vài phần, quả nhiên là kết quả như vậy, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn những gì Đường Lăng nghĩ.
Vốn dĩ Đường Lăng nghĩ Viên Ngữ chỉ tạm thời chưa tỉnh lại, qua đoạn thời gian là có thể tỉnh lại được.
Xem ra là anh đánh giá cao lương tâm người kia.
Khóe môi Đường Lăng khẽ giật, muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bây giờ chuyện vẫn chưa điều tra rõ, có một số việc anh ta cũng không biết nên nói thế nào, hơn nữa cho dù điều tra xong, kết quả chuyện này thật sự do Trác Hiểu Lam làm, Đường Lăng cũng không thể nói cho Trác Thanh được.
Dù sao Trác Hiểu Lam cũng là chị ruột của Trác Thanh.
Trác Hiểu Lam thật sự quá độc ác.
“Anh cả, là tôi sai, đều là tôi sai, đáng ra lúc anh gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đến đây bảo vệ cô ấy luôn chứ không phải đi gọi điện thoại chất vấn cô ấy, đều là tôi sai, là tôi sai.” Lúc này Trác Thanh không đi đau đớn mà còn tự trách, nếu ngay từ đầu anh đến đây luôn, ở bên cạnh Viên Ngữ thì Viên Ngữ đã không xảy ra chuyện.
Đường Lăng giật mình, đúng thế, nếu ngay từ đầu Trác Thanh đến đây tìm Viên Ngữ luôn thì Trác Hiểu Lam đã không có cơ hội ra tay, Trác Hiểu Lam có thế nào thì cũng phải kiêng kỵ Trác Thanh.
Đương nhiên, anh cũng có điều làm không tốt, anh không nên nói người đứng bảo vệ ở ngoài phòng của Viên Ngữ mà nên để họ bảo vệ ở ngay trong phòng.
Nhưng anh không ngờ người kia lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa lúc ấy dưới tình huống đó, nếu anh khống chế tự do thân thể của Viên Ngữ thì rất không phù hợp.
Dù sao lúc ấy anh chỉ biết Viên Ngữ vô tội.
“Anh cả, đã tra được người sau lưng là ai chưa?” Đôi mắt Trác Thanh tràn đầy ý muốn giết người, tìm được người kia, anh tuyệt đối không bỏ qua.
Đường Lăng giật mình, trong lòng than nhẹ, nếu thật sự là Trác Hiểu Lam làm thì sợ là Trác Thanh sẽ điên mất.
“Vẫn chưa điều tra ra, Tầm Chiêu và Thanh Thanh đang đi thăm dò.” Bây giờ chưa có chứng cứ, Đường Lăng chắn chắn sẽ không nói thẳng với Trác Thanh.
“Anh cả, nếu tra được người đứng sau thì anh nhất định phải nói cho tôi biết ngay đấy, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đó.”
Lúc này vẻ mặt cậu hai Trác vô cùng ngoan độc, anh ta là bác sĩ, bình thường đều là trị bệnh cứu người, mà lúc này anh ta lại thầm muốn giết người, giết kẽ khiến Viên Ngữ bệnh thành thế này.
Đường Lăng: “…”
Đường Lăng nhìn dáng vẻ Trác Thanh lúc này, không khỏi đau lòng thay Trác Thanh, nếu Trác Thanh biết người hại Viên Ngữ thành thế này là Trác Hiểu Lam, đến lúc đó… Nhìn thẳng đôi mắt ngoan độc của Trác Thanh, Đường Lăng gật đầu khó khăn: “Ừ.”
Đường lăng biết nếu thật sự là Trác Hiểu Lam làm thì chuyện này là quá tàn nhẫn đối với Trác thanh, nhưng nếu chân tướng thật sự là như thế, đến lúc đó khẳng định Trác Thanh cũng sẽ biết, anh ta có thể giấu Trác Thanh được nhất thời chứ không thể giấu Trác Thanh mãi mãi được.
Đường Lăng đột nhiên nhớ tới một việc, vì sao Viên Ngữ lại phải nghe theo Trác Hiểu Lam?
Trác Hiểu Lam lấy gì để uy hiếp Viên Ngữ?
Nhìn vào mọi chuyện thì Viên Ngữ và Trác Hiểu Lam không có quan hệ gì cả, càng không thể có liên quan gì.
Theo anh ta tra được, Viên Ngữ là một người rất đơn giản, cũng rất ngây thơ, là một cô gái thiện lương, cho nên Đường Lăng cảm thấy Viên Ngữ có lẽ không có nhược điểm gì không tốt bị Trác Hiểu Lam nắm trong tay.
Nhưng có thể ép người tự sát thì chắc chắn không phải việc nhỏ, cho nên rốt cuộc Trác Hiểu Lam dựa vào cái gì?
“Trác Thanh, trước kia lúc cậu và Viên ngữ ở bên nhau, quan hệ của Hiểu Lam và Viên Ngữ có tốt không?” Đường Lăng vẫn không nhịn được đi hỏi một câu, anh ta biết Trác Hiểu Lam rất thông minh, từng bước kế hoạch của Trác Hiểu Lam đều không có chút sơ hở, cho nên muốn tìm được chứng cứ là không đơn giản.
Nhưng nếu biết chuyện xảy ra giữa Trác Hiểu Lam và Viên Ngữ, hoặc là tìm được manh mối từ chuyện này.
Tuy rằng vừa rồi Trác Hiểu Lam nói cô ta mới chỉ gặp Viên Ngữ một lần ở nhà họ Trác, nhưng Đường Lăng hoàn toàn không tin lời Trác Hiểu Lam nói.
“Hiểu Lam và Tiểu Ngữ? Bọn họ mới gặp mặt một lần ở nhà họ Trác, cũng chỉ chào hỏi một câu, không nói chuyện gì với nhau cả, sau đó cũng không liên lạc nữa.” Trác Thanh không biết vì sao Đường Lăng lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng Trác Thanh vẫn trả lời chi tiết.
“Làm sao vậy?” Trác Thanh cũng là người thông minh, anh ta biết Đường Lăng sẽ không vô duyên vô cơ đi hỏi chuyện này.
“Tôi chỉ muốn biết một số chuyện năm đó cậu và Viên Ngữ chia tay, muốn xem Hiểu Lam có biết chuyện gì không.” Đường Lăng đương nhiên không thể nói rõ, tuy nhiên Đường Lăng cảm thấy nếu thật sự giữa Trác Hiểu Lam và Viên Ngữ có chuyện gì thật thì đây khẳng định cũng là lúc Trác Thanh và Viên Ngữ còn ở bên nhau.
Cho nên nếu Trác Hiểu Lam thật sự có thể uy hiếp Viên Ngữ thì chắc chắn là chuyện khi đó, nói đúng ra Đường Lăng cảm giác có liên quan đến chuyện Trác Thanh và Viên Ngữ chia tay.
Thậm chí Đường Lăng còn cảm thấy năm đó sở dĩ Trác Thanh và Viên Ngữ chia tay liệu có phải cũng có liên quan đến Trác Hiểu Lam hay không, có thể do Trác Hiểu Lam làm gì hay không?
Không thể không nói, Đường Lăng đoán đúng!!