Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng đời, ai kêu cứ bắt nạt cô, lần này, cũng để Đường Lăng nếm thử loại cảm giác nói không ra lời như này!


Khóe miệng của Lâm Bối cong lên, ý cười đó hoàn toàn không hề che đậy, cô lúc này ngược lại rất muốn biết, tiếp theo, Đường Lăng sẽ đáp trả đại vương tử như nào!!


Nghe thấy tiếng cười của Lâm Bối, sắc mặt của Đường Lăng càng khó coi hơn.


“Biến.” Khi Đường Lăng ngước mắt, nhìn thấy đại vương tử mặt mày mong chờ nhìn anh, trong lòng không kìm được lửa giận.


“Không phải, Đường Lăng, anh suy nghĩ thêm đi, suy nghĩ thêm đi, chuyện này không thể cưỡng ép, dù sao khuynh hướng giới tính là không thể thay đổi.” Đại vương tử bị mắng đến sững người, nhưng anh ta vẫn có hơi không cam lòng, đương nhiên chủ yếu là không nhẫn tâm giao Lâm Bối cho Đường Lăng như vậy.


Đương nhiên, trong phòng lúc này còn có những người khác, cho nên lời này của đại vương tử là đè thấp âm thanh, cũng chỉ có hai người Đường Lăng và Lâm Bối có thể nghe thấy.


Ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng bắn qua, giống như muốn đóng băng người khác.


Đại vương tử có hơi sợ, không dám nói chuyện nữa.


Đại vương tử nhìn sang Lâm Bối, muốn nói lại thôi.


Đường Lăng trực tiếp túm cổ tay của Lâm Bối, rảo bước đi ra ngoài, anh sợ còn trì hoãn nữa, sẽ không nhịn được mà trực tiếp đánh đại vương tử một trận.


“Lâm Bối, có chuyện gì thì gọi điện cho anh nha.” Đại vương tử nhìn động tác của thấy Đường Lăng, khóe miệng giật giật, trong lòng càng lo lắng, anh ta đoán quả thật không sai, xem ra Đường Lăng thật sự thích Lâm Bối.


Cái cơ thể nhỏ nhắn này của Lâm Bối, nếu Đường Lăng thật sự dùng sức, Lâm Bối căn bản không thoát được, đại vương tử lúc này thật ra là muốn kéo Lâm Bối từ trong tay Đường Lăng về.


Nhưng anh ta nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Đường Lăng, nghĩ đến chuyện Đường Lăng xông vào địa bàn của Quỷ Vực Chi Thành giết Karoo, cái tay hơi động của đại vương tử không dám đưa ra.


Cuối cùng chỉ dành buông ra một câu như vậy, ý của lời này của đại vương tử rất rõ ràng, nếu Đường Lăng thật sự cưỡng ép Lâm Bối, Lâm Bối nói cho anh ta, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp Lâm Bối.


Lâm Bối nghe thấy lời của đại vương tử thì hơi sững ra, sau đó khóe miệng từ từ cong lên.


Đường Lăng đã kéo Lâm Bối đi ra khỏi phòng.


Lâm Bối không có nói chuyện, lần này cũng không có từ chối, để mặc Đường Lăng kéo cô.


Chỉ là khi sắp đi ra khỏi khách sạn, Lâm Bối dừng bước chân: “Tôi đi nhà vệ sinh.”


Đường Lăng xoay người, nhìn sang cô, khả năng là vì lời vừa rồi của đại vương tử, Đường Lăng mặt mày dường như đã có hơi khó coi: “Vừa rồi ở trong phòng sao lại không đi?”


Tay của Đường Lăng vẫn nắm cổ tay của Lâm Bối, không có buông ra.


Rất rõ ràng, Đường Lăng không quá tin lời của cô.


“Vừa rồi ở trong phòng xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng chưa phản ứng kịp, quên mất.” Lâm Bối trả lời rất thẳng thắn, trên mặt nhìn không ra điều gì khác thường: “Anh sẽ không ngay cả việc tôi đi vệ sinh cũng quản đó chứ?”


Đường Lăng nhìn cô, lông mày nhướn lên: “Cùng đi.”


Khi Đường Lăng nói lời này, trong giọng nói mang hơi vài phần ý cười, lúc này Lâm Bối giả nam, ở trường hợp trước công chúng như này, cô chắc chắn là phải đi nhà vệ nam.


Lâm Bối cứng đờ, nhất thời mặt mày đều ngây ngốc, cô vừa rồi là để ý cái gì?


Cô vừa rồi sao lại nghĩ đến cách đi vệ sinh để bỏ lại Đường Lăng chứ?


Cô bây giờ rõ ràng cũng là một ‘người đàn ông’!!


Trước đây, cô lúc nào cũng nhớ mình là một ‘người đàn ông’!


Tại sao vừa rồi lại quên rồi?


Cô cảm thấy cô khả năng là đầu bị úng nước rồi.


Bởi vì chuyện nữ giả nam của cô, cô bình thường căn bản không đi vệ sinh ở bên ngoài, Lâm Bối cảm thấy cô vừa rồi khả năng thật sự bị úng đầu rồi.


“Không đi nữa.” Lâm Bối vốn là tìm cớ, cô tuy giả nam, nhưng trong lòng cô thật ra rất từ chối đi nhà vệ nam, cô sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.


Càng huống chi bây giờ Đường Lăng còn nói muốn đi cùng, cô càng không muốn đi nữa!!


Đường Lăng nhìn cô cười như không cười: “Tôi khuyên em đừng giở trò, không có tác dụng đâu.”


Cô muốn từ trong tay anh trốn đi, đó là chuyện căn bản không thể nào.


Lâm Bối bực tức trong lòng, không muốn để ý anh, cho nên không có nói chuyện, chỉ dùng sức hất tay nắm cổ tay cô của Đường Lăng ra, sau đó cúi đầu cất bước đi ra ngoài.


Khóe miệng của Đường Lăng nhếch lên, trong mắt ẩn hiện ý cười, dáng vẻ nổi nóng vùng vằng này của cô thật sự khá đáng yêu.


So với dáng vẻ lạnh lùng từ chối người cả vạn dặm của trước đây đã tốt hơn nhiều rồi!!


Trong lòng Lâm Bối thật ra là biết sự lợi hại của Đường Lăng, Đường Lăng vừa đến nước R thì giết Karoo, thì cô tuyệt đối không thể là đối thủ của Đường Lăng, cho nên, cô muốn từ trong tay Đường Lăng trốn đi, thật sự là khó như lên trời.


Nhưng cô không cam lòng, đương nhiên, trong lòng cô cũng rất sợ, cô sợ tiếp xúc càng nhiều với Đường Lăng, cô sẽ càng chìm đắm, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, chìm đắm trong những điều đặc biệt mà anh đối với cô.


Nhưng trong lòng cô rõ hơn ai hết, cô với Đường Lăng là tuyệt đối không thể, cô bây giờ là tiểu vương tử của nước R, một khi thân phận của cô bị lộ ra, cô với mẹ của cô bắt buộc phải chết.


Cô đều luôn biết người ba quốc vương đó của cô không phải là một người khoan hồng đại lượng!!


Cô cũng đều luôn biết quốc vương đó của cô trước giờ đều xem thường cô, đối với quốc vương mà nói, có cô hay không căn bản không có gì khác cả.


Nghĩ đến những điều này, sắc mặt của Lâm Bối hơi sa sầm, trong lòng có hơi lạnh, còn có hơi đau, nhiều năm như vậy, cô cố gắng như năm như vậy, nhưng đến cuối cùng, cô rốt cuộc có được cái gì?


Ngoài có được cuộc sống khiến mẹ cô hài lòng, cô cái gì cũng không có, hơn nữa, vì chuyện này cô không thể không hy vọng rất lớn, ví dụ như, cô tuyệt đối không thể giống với các cô gái khác nói chuyện yêu đương, tuyệt đối không thể thích một người, càng không thể gả cho người ta.


Trước đây cô chưa từng nghĩ đến những điều này, cô chỉ đi làm theo yêu cầu của mẹ cô, cố gắng những việc khiến mẹ của cô hài lòng.


Nhưng lúc này Lâm Bối đột nhiên cảm thấy có hơi bi ai, cảm thấy buồn cho chính mình, những năm nay, cô chưa từng có sống thật vì bản thân!


“Sao vậy? Tức giận rồi?” Đường Lăng thấy cô cúi đầu, tuy Đường Lăng nhìn không thấy biểu cảm trên mặt của cô, nhưng anh lại có thể cảm nhận rõ cảm xúc mất mát của cô lúc này.


Đường Lăng đang nghĩ anh vừa rồi có phải có điểm nào quá đáng rồi không?


Thái độ vừa rồi của anh có phải có hơi không quá tốt hay không?


Lâm Bối vẫn cúi đầu đi về phía trước, mặc kệ anh, không có nói chuyện, chỉ là trái tim đang lạnh dần đó của cô vào lúc này dường như càng đau, cô còn cảm thấy mũi của mình có hơi cay, mắt cũng có hơi mờ.


Cô trước đây rõ ràng rất kiên cường, trước giờ đều sẽ không lộ ra một mặt yếu đuối, đương nhiên thực tế cũng không cho phép cô yếu đuối, nhưng sau khi Đường Lăng đến, cô đã có mấy lần không nhịn được mà muốn khóc.


Cô cảm thấy mình dường như đột nhiên trở nên vô cùng yếu đuối!!!


Cô không có giận Đường Lăng, cô chỉ là… chỉ là giận chính mình!!


“Thật sự tức giận rồi?” Đường Lăng không nhìn nổi dáng vẻ này của cô, anh đưa tay muốn kéo cô lần nữa, có điều đây là trong đại sảnh, dễ bị người khác hiểu lầm, khi tay của Đường Lăng chìa ra được một nửa, vẫn kìm lại được.


“Đừng tức giận, em yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép em…” Đường Lăng thầm thở dài một tiếng trong lòng, Đường Lăng anh trời không sợ đất không sợ, nhưng anh sợ cô tức giận, sợ cô buồn.


“Vậy anh để tôi về nhà.” Lâm Bối đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt nhìn sang Đường Lăng, giọng nói không phải rất lớn, nhưng lại mang theo một sự kiên quyết ương ngạnh, có điều, chỉ có bản thân Lâm Bối biết, dưới vỏ bọc kiên quyết đó là sự run rẩy sắp không kiểm soát được của cô.


Cô thật sự sợ rồi, cô không sợ Đường Lăng đối xử tệ với cô, cô sợ Đường Lăng đối với cô quá tốt, giống như bây giờ vậy.


Cô sợ bản thân sẽ không kiểm soát được mình!!!


Đường Lăng nhìn cô, khựng lại hai giây, sau đó khóe miệng mấp máy: “Được.”


Lâm Bối sững người, cô vừa rồi nói lời như vậy không có ôm bất kỳ hy vọng gì, dù sao Đường Lăng ở trong chuyện này thái độ luôn rất cứng rắn, cô không có ngờ Đường Lăng sẽ đáp ứng cô.


Cho nên nghe thấy câu trả lời của Đường Lăng lúc này, cô rất bất ngờ, sau khi bất ngờ xong, tâm trạng của cô cũng có hơi phức tạp, nói không ra là cảm giác gì.


Lâm Bối sau khi hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng, sau đó bèn muốn xoay người rời đi, Đường Lăng đáp ứng để cô rời đi, cô tự nhiên có thể thở phào nhẹ nhõm.


Đây chuyện tốt, đúng, đây là chuyện tốt, cô thầm nói với chính mình ở trong lòng!


“Có điều, em đi đâu thì tôi đi đó, tôi cùng em về nhà.” Chỉ là, bước chân của Lâm Bối còn chưa cất bước, giọng nói của Đường Lăng lần nữa truyền tới, trong giọng nói của anh dường như mang theo vài phần ý cười, nhưng lại khiến người ta không cảm thấy ý đùa.


Bước chân của Lâm Bối dừng lại, đưa mắt dùng sức trợn anh, chỉ là, cô không có phát hiện, khi cô đang lườm anh, khóe miệng không nhịn được lại cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK