“Thành chủ, ông cụ Dương là người quyết định cuộc hôn nhân này, hơn nữa ông cụ Dương đã công khai ra ngoài, người bên ngoài cũng không biết được tình hình thật sự của Trình Nhu Nhu ở Quỷ Vực Chi Thành, cho nên dưới tình huống này, chỉ sợ là Dương Tầm Chiêu cũng không có cách nào hay ho cả đúng không?” Quản gia Trọng hơi có chút lo lắng, thành chủ rõ ràng là cố ý làm người ta khó xử mà.
“Không thể nào không có cách, chủ yếu là xem thử cậu ta có tâm hay không thôi.” Trương Minh Hoàng không che giấu ý đồ của ông: “Tình huống này có thể kiểm tra con người, kiểm tra tấm lòng, kiểm tra nhân tính, lại càng kiểm tra năng lực của một người nhất.”
Trương Minh Hoàng làm như thế chắc chắn là có suy nghĩ riêng của ông, ông muốn xem thử rốt cuộc tên Dương Tầm Chiêu này có bản lĩnh gì?
“Thành chủ, như vậy thật tàn nhẫn.” Quản gia Trọng nghe thành chủ nhà ông nói vậy thì sửng sốt: “Thành chủ, dưới loại tình huống này, Dương Tầm Chiêu rất khó.”
“Khó mới tốt, nếu không khó thì chẳng có tác dụng gì.” Chuyện Trương Minh Hoàng đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi: “Nếu cậu ta không qua được bài kiểm tra này…”
Trương Minh Hoàng nói đến đây thì hơi dừng lại, ông đột nhiên nhớ ra, bây giờ ông không có lập trường nào để xen vào việc của cô cả nhà họ Đường, dù sao lúc trước cũng chỉ là Lương nghi ngờ cô có khả năng là con gái của ông, cũng không thể xác nhận.
Cho nên thật ra ông không có quan hệ gì với cô cả nhà họ Đường, ít nhất là bây giờ vẫn không có.
Ông thật sự không có quyền xía vào chuyện của cô cả nhà họ Đường.
“Tạm thời cứ chờ xem đi.” Trương Minh Hoàng hơi nhíu mày, giọng điệu rõ ràng đã thay đổi, hơi hạ thấp xuống.
“Thành chủ, làm sao thế?” Quản gia Trọng đi theo bên người ông suốt mấy chục năm, ông có thể cảm nhận được những điểm khác biệt nhỏ nhặt nhất của Trương Minh Hoàng, quản gia Trọng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của thành chủ nhà ông.
“Không có việc gì, chuyện bên Thành đã điều tra như thế nào rồi?” Trương Minh Hoàng không nói thêm gì nữa, dời sang đề tài khác.
“Tôi đã kêu người đi thông báo cho Thành thiếu chủ, bên chỗ Thành thiểu chủ chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.” Quản gia Trọng cảm nhận được cảm xúc của thành chủ đang suy sút, trong lòng quản gia Trọng cũng nặng nề hơn, chắc chắn thành chủ đã nhớ đến cái gì.
“Thành chủ, chờ sau khi điều tra được người đứng phía sau thì ông có thể gặp mặt cô cả nhà họ Đường rồi, đế lúc đó là có thể biết được rốt cuộc cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta không.” Quản gia Trọng đương nhiên biết vì sao thành chủ nhà ông lại buồn, cũng chỉ có hai việc có thể làm cho thành chủ buồn, một là liên quan đến bà chủ, hai là có liên quan đến cô cả nhà họ Đường.
Đầu tiên, thành chủ đột nhiên có vẻ mất mác, bây giờ lại đột ngột hỏi đến chuyện điều tra Thành thiếu chủ, chắc chắn là có liên quan đến cô cả nhà họ Đường.
“Trọng, có đôi khi tôi lại lo lắng…” Trương Minh Hoàng nhìn bức tranh trước mặt, muốn nói rồi lại thôi.
Quản gia Trọng cũng hiểu ý thành chủ của ông: “Thành chủ, ông hiểu rất rõ năng lực của Lương, Lương sẽ không nghi ngờ bậy bạ, nếu Lương dám nói với ông, vậy chắc chắn là đó có chút khẳng định, cho nên rất có khả năng cô cả nhà họ Đường chính là con gái của thành chủ.
Quản gia Trọng thật sự không muốn nhìn thành chủ nhà ông buồn bã, cho nên phải nghĩ cách khuyên thành chủ: “Thành chủ, nếu đến lúc đó, cô cả nhà họ Đương không phải là con gái của thành chủ, thành chủ vẫn có thể nhận cô cả nhà họ Đường làm con gái nuôi, hiếm khi mà thành chủ lại có duyên với cô cả nhà họ Đường như thế.”
Trương Minh Hoàng nghe quản gia Trọng nói thế, cơ thể hơi cứng đờ, sau đó nhanh chóng ngước mắt lên nhìn quản gia Trọng, cảm xúc mất mác khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thậm chí ông còn hơi cong môi.
Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của thành chủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thành chủ, bên phía nhà họ Dương phải làm như thế nào đây?” Quản gia Trọng nghĩ đến chuyện nhà họ Dương, nghĩ đến Dương Tầm Chiêu, quản gia Trọng vẫn cảm thấy thành chủ kiểm tra Dương Tầm Chiêu như vậy là quá độc ác.
Đương nhiên quản gia Trọng cũng không phải lo lắng cho Dương Tầm Chiêu, người ông lo lắng là cô cả nhà họ Đường, dù sao Dương Tầm Chiêu cũng là bạn trai của cô cả nhà họ Đường, bạn trai của mình lại đi đính hôn cùng người phụ nữ khác, cô cả nhà họ Đường không sốt ruột sao?
“Còn trẻ, chịu đựng một vài bài kiểm tra là chuyện tốt.” Trương Minh Hoàng đột nhiên cười, tuy nụ cười rất nhạt, nhưng nụ cười đó thật sự xuất hiện.
Ông đột nhiên cảm thấy những thứ ông rối rắm khi nãy có hơi buồn cười, cho dù ông có quan hệ gì với cô cả nhà họ Đường hay không thì cũng không cản trở gì những việc ông đang làm bây giờ.
Quản gia Trọng thấy vẻ mặt của thành chủ nhà ông, lập tức hoảng sợ, đã bao lâu rồi ông chưa nhìn thấy thành chủ cười? Mười năm? Hai mươi năm? Suốt bao năm qua, thành chủ vẫn luôn tìm manh mối về bà chủ nhưng đều không có, thành chủ càng ngày càng ít nói, càng ngày càng yên lặng, bình thường rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, miễn bàn đến việc cười.
Ông còn tưởng rằng mấy năm qua thành chủ đã quên mất cách để cười rồi?!
Nhưng bây giờ thành chủ lại cười, nụ cười này làm mũi của quản gia Trọng cay cay, hai mắt ươn ướt, bây giờ ông mới thật sự ý thức được thành chủ sống lại, thật sự đã sống lại.
Từ sau khi Lương nói cô cả nhà họ Đường có khả năng là con gái của thành chủ, từ sau khi ông cho thành chủ xem ảnh chụp của cô cả nhà họ Đường, cuộc sống của thành chủ lập tức có hy vọng, mấy ngày nay, tuy vẫn chưa xác định rõ cô cả nhà họ Đường có quan hệ với thành chủ, nhưng cô cả nhà họ Đường càng ngày càng ảnh hưởng đến thành chủ hơn, bây giờ cô cả nhà họ Đường còn làm thành chủ cười.
Đây thật sự quá tốt, thật sự là quá tốt!!
Lúc này quản gia Trọng vui mừng đến bờ môi run rảy, hai mắt ông càng lúc càng ướt, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mặt đều nhòe đi, ông gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, đúng, thành chủ nói rất đúng, thành chủ nói rất đúng.”
Bây giờ cho dù thành chủ nói cái gì thì quản gia Trọng cũng đều sẽ gật đầu đồng ý theo.
Trương Minh Hoàng cảm nhận được sự khác thường của quản gia, dời mắt sang nhìn ông, độ cong trên khóe môi lại càng rõ ràng hơn: “Quản gia Trọng, cảm tình của ông càng lúc càng phong phú.”
“Thành chủ, tôi rất vui, tôi thật sự rất vui.” Quản gia Trọng biết thành chủ của ông đang trêu chọc ông, nhưng ông thật sự rất vui.
Quản gia Trọng nhanh chóng nâng tay, xoa mắt, hai mắt mới có thể nhìn thấy rõ ràng lại, quản gia Trọng nhìn thấy bức tranh mới nhất của thành chủ, gương mặt của người phụ nữ trong bức tranh thật sự giống cô chủ nhà họ Đường y như đúc.
Nhưng điệu bộ lại khác nhau.
Thành chủ vẫn luôn kiên quyết cho rằng ông đang vẽ bà chủ, nhưng quản gia Trọng vẫn cho rằng sau khi thành chủ nhìn thấy gương mặt của cô cả nhà họ Đường xong đã vẽ lại dáng vẻ của cô.
Cho nên quản gia Trọng cảm thấy thành chủ càng lúc càng để ý cô cả nhà họ Đường, thành chủ cũng càng ngày càng bị cô cả nhà họ Đường ảnh hưởng.
Tuy thành chủ vẫn chưa gặp qua cô cả nhà họ Đường, nhưng kiểu ảnh hưởng trong tiềm thức này đã có mặt ở khắp nơi.
Đây là duyên phận như thế nào chứ?
Thành chủ chỉ mới nhìn ảnh của cô cả nhà họ Đường, sao lại bị cô cả nhà họ Đường ảnh hướng lớn đến thế chứ?
Mấy năm nay thành chủ luôn dốc lòng tìm bà chủ, chuyện gì cũng mặc kệ, không thèm để ý đến thứ gì, trước kia ông cũng từng đề nghị thành chủ nhận một đứa con trai hoặc con gái nuôi về, nhưng thành chủ lại từ chối ngay lập tức, hơn nữa không hề có ý định này.
Nhưng thành chủ lại đối xử hoàn toàn khác với cô cả nhà họ Đường, thành chủ cực kỳ chủ ý đến cô, lúc trước khi ông đưa ra lời đề nghị, lỡ như cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thì có thể nhận cô làm con gái nuôi, thành chủ không những không từ chối, mà còn rất vui vẻ.
Quản gia Trọng cảm thấy trong cuộc sống này chắc chắn có một thứ gọi là ông trời đã định sẵn.
“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường chắc chắn là con gái của ông, chắc chắn sẽ không sao.” Quản gia Trọng cũng không biết ông bị làm sao, lại đột nhiên nói ra câu này, quản gia Trọng cảm thấy mấy năm qua thành chủ đã khổ đủ rồi, ông trời tra tấn thành chủ suốt bao năm qua cũng đã đủ rồi.
Lần này, nhất định sẽ không làm thành chủ thất vọng.
“Sao ông lại khẳng định như thế?” Trương Minh Hoàng ngẩng người, nhìn chằm chằm quản gia Trọng, Trương Minh Hoàng vẫn chưa tự phát hiện ra, ông hơi vội vã hỏi ra câu hỏi này, hơn nữa bây giờ vẻ mặt ông còn mang theo một chút chờ mong.
Quản gia Trọng nhìn thấy vẻ mặt của thành chủ nhà ông, càng không muốn làm thành chủ thất vọng, nhưng mà lúc nãy do ông quá xúc động nên mới nói ra câu nói đó, quản gia Trọng không có lý do nào khác, ít nhất là bây giờ không có lý do gì để thuyết phục thành chủ tin tưởng cả.
Quản gia Trọng thầm sốt ruột, chỉ trong chớp mắt, lại nhìn dáng vẻ của người phụ nữ trong tranh, trong đầu lóe lên một ý tưởng, nhanh chóng nói: “Chỉ cần nhìn bức tranh thành chủ vẽ bà chủ là biết, thành chủ vẽ bà chủ lại giống hệt cô chủ nhà họ Đường.”
Thật ra đến tận bây giờ quản gia Trọng vẫn cứ cho rằng thành chủ đang vẽ cô cả nhà họ Đường chứ không phải bà chủ, rốt cuộc lúc trước thành chủ cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt thật sự của bà chủ.
Nhưng bây giờ quản gia Trọng lại cảm thấy lý do này rất tốt, rất thuyết phục, thuyết phục đến mức người ta không thể nào cãi lại.