Rõ ràng chuyện này càng trở nên phức tạp.
Cùng lúc đó, trong phòng vẽ tranh của Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng mở cửa đi vào, mặc dù không gây ra tiếng động quá lớn, nhưng rõ ràng hành động này gấp gáp hơn ngày thường, trên khuôn mặt vạn năng của ông cũng hiếm khi lộ ra vẻ sốt sắng.
Trương Minh Hoàng nghe thấy tiếng động, nói đúng hơn là nghe thấy tiếng động khác thường của quản gia Trọng vào hôm nay, nên ngừng động tác, quay đầu nhìn ông ta, thấy vẻ mặt của quản gia Trọng, Trương Minh Hoàng cũng chẳng phản ứng gì nhiều, mà chỉ lạnh nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện rồi à?”
“Vâng, xảy ra chuyện rồi ạ, ở nước D, người của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta đã công kích người của Dương Tầm Chiêu và nhà họ Đường.” Lúc nói, rõ ràng sắc mặt quản gia Trọng nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
“Cuối cùng bọn họ cũng ra tay rồi.” Trương Minh Hoàng nghe quản gia Trọng nói thế, thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói.
“Vâng, lần trước ngài nói phải ép bọn họ ra tay, ai ngờ chúng ta chưa kịp làm gì, bọn họ đã ra tay rồi.” Quản gia Trọng khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi u ám nói: “Nhưng tôi chưa tra ra là ai đang giở trò.”
“Gần đây Thành đang làm gì?” Trương Minh Hoàng dời mắt, nhìn chân dung trước mặt mình, bỗng lên tiếng hỏi.
“Thành chủ, chuyện này nhất định không phải do Thành thiếu chủ làm, cậu ấy luôn ở thành phố A, hơn nữa mấy người đối phó nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu cũng không phải người của Thành thiếu chủ.” Quản gia Trọng khẽ biến sắc, vô thức sốt sắng biện minh cho Thành thiếu chủ.
Bọn họ nhìn Thành thiếu chủ lớn lên, mặc dù thỉnh thoảng anh hơi càn quấy, nhưng lúc mấu chốt chắc chắn anh sẽ không làm chuyện xằng bậy.
Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng, khẽ cười nói: “Tất nhiên tôi biết chuyện này không phải do Thành làm, tôi đang định bảo Thành đi điều tra chuyện này, vì cậu ta làm chuyện này sẽ thuận tiện hơn tôi.”
Quản gia Trọng hơi sửng sốt, rõ ràng ông đã hiểu lầm ý của thành chủ, nên vội gật đầu đáp: “Vâng, vâng, thành chủ nói chí phải, tất nhiên để Thành thiếu chủ đi điều tra chuyện này là thích hợp nhất.”
“Trọng, dạo này ông rất hay nông nổi.” Trương Minh Hoàng không tiếp lời quản gia Trọng, mà chỉ nhìn ông ta, rồi nở nụ cười hơi sâu xa: “Ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ chưa từng như thế, dù là lúc ông mới bắt đầu đi theo tôi, cũng không nông nổi như giờ.”
“Thành chủ, tôi…” Quản gia Trọng á khẩu ngay, thành chủ nói rất đúng, lúc nãy ông thật sự quá sốt sắng, tại sao ông lại sốt sắng như thế? Chính ông cũng không biết gần đây ông đã xảy ra chuyện gì nữa?
“Trọng, ông đã không quản lý việc chung bao lâu rồi?” Trương Minh Hoàng bỗng hỏi thêm một câu nữa, nghe có vẻ không liên quan gì đến đề tài này.
Quản gia Trọng sửng sốt, chỉ đứng nhìn thành chủ nhà mình, nhất thời không dám trả lời, bởi vì lúc này ông không quá chắc chắn, rốt cuộc thành chủ hỏi câu này là có ý gì.
“Tất nhiên xử lý việc nhà sẽ khác với việc công, việc nhà thì đặt nặng tình cảm, giờ ông đang dùng tình cảm trái tim để giải quyết, chứ không lạnh lùng cứng rắn như trước nữa.” Trương Minh Hoàn không đợi quản gia Trọng trả lời, đã tự đưa ra lời giải thích.
Quản gia Trọng trợn tròn mắt, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu rõ phần nào, vậy ý thành chủ là không phải năng lực ông trở nên yếu kém, mà là vì gần đây ông đã hành động theo cảm tính?
“Thành chủ, vậy ngài cũng đối xử với cô Đường như thế ư?” Quản gia Trọng ngẫm nghĩ một lúc rồi không nhịn được hỏi, ông nhìn thấy rất rõ sự xem trọng mà thành chủ dành cho cô Đường.
Trương Minh Hoàng sửng sốt, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không nói gì thêm.
Nếu dùng tình cảm, trái tim, thì mọi chuyện sẽ không còn lạnh lẽo cứng rắn nữa, có lẽ ai cũng giống như vậy.
25 năm trước, bắt đầu từ lúc ông gặp bà ấy, ông đã nhận định là thế.
“Thành chủ, giờ tôi sẽ đi tìm Thành thiếu chủ, bảo cậu ấy mau chóng điều tra mọi chuyện, đến lúc đó, chắc chắn thành chủ đã được gặp mặt cô Đường, nếu cô ấy thật sự là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, thì thành chủ có thể làm quen với cô ấy.” Quản gia Trọng thấy thành chủ không nói gì, thì tiếp tục lên tiếng, coi như an ủi thành chủ.
“Ừm, ông đi đi.” Trương Minh Hoàng khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Mà lúc này, trong phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, Trình Nhu Nhu vừa quay về, đã nhìn thấy Trịnh Hùng đang ngồi uống trà trong phòng khách, trong người cô vốn đang kiềm nén một bụng lửa giận, nên giờ không thể nhẫn nhịn được nữa, mà tức giận quát thẳng vào mặt Trịnh Hùng: “Không ngờ anh lại quay về một mình? Anh dám vứt tôi ở đó rồi tự mình quay về? Lúc đó tôi bị như thế mà anh chẳng thèm tới cứu tôi?”
Chuyện Dương Tầm Chiêu làm với cô, đã làm cô mất hết mặt mũi, nhưng cô không thể tính sổ với anh, đành phải trút giận lên người Trịnh Hùng.
“Cô quát tôi làm gì?” Trịnh Hùng vốn cũng kiềm nén một bụng lửa giận: “Chuyện này chẳng phải là do cô gây ra à, tôi đã nói chuyện ổn thỏa rồi, nhưng cô cứ nhất quyết xen vào, làm rối tung mọi chuyện, giờ cô vẫn còn mặt mũi nổi giận với tôi ư?”
“Hơn nữa, cô còn không hiểu rõ, bản thân cô là hạng người gì à? Ai cho cô mặt mũi mà cô dám nổi giận với tôi?” Trịnh Hùng nghĩ tới chuyện ở Dương thị, thì tức đến mức không thể ném thẳng Trình Nhu Nhu ra ngoài.
Trình Nhu Nhu bị Trịnh Hùng quát như thế, thì nhất thời sửng sốt, cô mấp máy môi mấy lần, nhưng không nói ra được một chữ.
Bùi Doanh luôn đứng bên cạnh quan sát, lúc thấy bộ dạng này của Trình Nhu Nhu, thì khẽ cười nói: “Được rồi, chuyện đã đến nước này rồi, có cãi nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề, giờ chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải quyết vấn đề hiện tại.”
“Chuyện đã như thế rồi thì làm sao giải quyết được?” Giờ tâm trạng Trịnh Hùng đang rất kém, nên quát thẳng một câu, chủ yếu là vì anh ta cảm thấy chuyện đã đến nước này rồi, hoàn toàn không còn cách nào để giải quyết.
“Chuyện này vẫn có thể giải quyết ư?” Trình Nhu Nhu nhìn Bùi Doanh, rõ ràng ánh mắt hơi sáng lên: “Cô có cách đúng không?”
“Ừm, quả thật tôi có một cách.” Bùi Doanh khẽ cười, vẻ mặt hơi đắc ý, Trịnh Hùng và Trình Nhu Nhu cùng ra mặt nhưng không lấy được lợi lộc gì, ngược lại còn khiến mọi chuyện trở nên cứng nhắc, cuối cùng vẫn phải để cô đứng ra giải quyết.
“Cô có thể có cách gì, giờ hầu như ai cũng biết chuyện công chúa Quỷ Vực Chi Thành bị bảo vệ Dương thị ném ra ngoài, toàn bộ cư dân mạng đều đang mắng chửi công chúa Quỷ Vực Chi Thành, với những từ ngữ cực kỳ khó nghe, cục diện này đã hoàn toàn không thể cứu vãn hình tượng cô ta nữa rồi. Mà Dương Tầm Chiêu cũng rất khó chơi, nên cô đừng hòng ra tay với anh ta, vì chuyện này hoàn toàn không có tác dụng.” Trịnh Hùng đã mất hết hy vọng với tình hình hiện tại rồi.
“Nếu không thể xuống tay với Dương Tầm Chiêu, thì chúng ta có thể tìm người khác, ví dụ như ông bà cụ nhà họ Dương, theo tôi biết, trước đây Dương thị luôn nằm trong tay ông cụ Dương, nên ông ấy mới là người định đoạt, hơn nữa dù gì ông cụ Dương cũng là ông nội Dương Tầm Chiêu, nên chắc chắn anh ta sẽ nghe lời ông nội mình.” Bùi Doanh khẽ híp mắt lại, ý cười càng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cô định làm gì?” Trịnh Hùng khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ nhìn Bùi Doanh.
“Tôi nghe nói ông bà cụ Dương không muốn Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh, vì ngăn cản hai người cưới nhau, mà ông bà cụ Dương luôn giúp anh ta tìm kiếm đối tượng có thể kết hôn, điều mà ông bà cụ Dương xem trọng nhất là phải môn đăng hộ đối với họ, nếu chúng ta tới tìm bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.” Rõ ràng Bùi Doanh đã lên kế hoạch ổn thỏa, không thể không nói cô ta hiểu rất rõ tình huống nhà họ Dương.
“Nhưng Dương Tầm Chiêu sẽ không đồng ý.” Trịnh Hùng càng nhíu chặt mày, thái độ lúc trước của Dương Tầm Chiêu đã thể hiện rất rõ, anh ta còn ném thẳng công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài, nên chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý.
“Chỉ cần ông bà cụ Dương đồng ý chuyện hôn nhân này, rồi công khai ra bên ngoài, thì chuyện này sẽ được định đoạt, một khi đã được định đoạt thì sẽ không còn chỗ để anh ta hối hận, dù Dương Tầm Chiêu lợi hại đến đâu cũng phải bó tay, muốn hủy hôn với Quỷ Vực Chi Thành, e rằng không ai có thể gánh nổi hậu quả đó.”
“Hơn nữa chỉ cần ông bà cụ Dương đồng ý cuộc hôn nhân giữa Dương Tầm Chiêu và Trình Nhu Nhu, rồi công khai ra bên ngoài, thì tất cả oan ức mà Trình Nhu Nhu hứng chịu ở Dương thị lúc trước cũng sẽ biến mất, vậy thì chuyện này sẽ tự khắc được giải quyết.” Rõ ràng cách của Bùi Doanh thật sự quá hay, đúng là một cách vẹn cả đôi đường với Trình Nhu Nhu.