CHƯƠNG 883: CÔNG CHÚA NHỎ DỰA VÀO THỰC LỰC GÀI BẪY MẸ (1)
Hàn Nhã Thanh câm trái cây và nhíu mày trong vô thức, một mình đường Minh Hạo ở trong thư phòng thì bình thường nhưng Đường Vũ Kỳ chơi một mình trong phòng ư?
Chuyện này hơi không được bình thường.
Hàn Nhã Thanh cầm cầm trái cây lên lầu, đứng trước cửa phòng Đường Vũ Kỳ và gõ cửa theo thói quen: “Vũ Kỳ, mẹ có thể vào được không?”
“A?” Đường Vũ Kỳ đang ở trong phòng đột ngột lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ sự vội vàng, sau đó Hàn Nhã Thanh nghe được những âm thanh va chạm kỳ lạ vang lên từ trong phòng.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, đứa nhỏ này đang làm gì trong phòng vậy?
“Mẹ, mẹ có thể vào được rồi.” Đường Vũ Kỳ loay hoay trong phòng một chặp, cuối cùng cũng cất tiếng.
Hàn Nhã Thanh đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy cậu nhóc Đường Vũ Kỳ đang cực kỳ ngoan ngoãn ngồi trên giường.
“Con làm gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, đứa bé này hôm nay lạ lùng quá?
“Con không, không làm gì cả.” Cô nhóc Đường Vũ Kỳ lắc đầu quầy quậy, cô bé vừa mới trò chuyện cùng ba, đây là bí mật của hai cha con không thể nói cho mẹ biết được.
Hàn Nhã Thanh nhìn ra được cô nhóc Đường Vũ Kỳ có chuyện gì đó giấu cô, nhưng cách giáo dục của cô đối với hai đứa con của mình là luôn tin tưởng và tôn trọng, con trẻ đã không muốn nói thì hiển nhiên là cô sẽ không ép nó phải nói.
Cũng may từ nhỏ hai đứa đã rất hiểu chuyện, Đường Vũ Kỳ tuy rằng bình thường trông có vẻ nghịch ngợm, nhưng tam quan vẫn rất đường hoàng, sẽ không phạm sai lầm lớn về mặt nguyên tắc!
Cho nên cô cũng không lo lắng Đường Vũ Kỳ sẽ làm ra chuyện xấu xa gì, thay vào đó cô lại nghĩ rằng cô nhóc Đường Vũ Kỳ có lẽ đang lén lún giấu đồ ăn vặt gì đó.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh không thể nào ngờ được, công chủa nhỏ nhà mình lại là gián điệp tí hon đang ẩn nấp bên cạnh mình.
“Thời gian không còn sớm nữa, con buồn ngủ chưa?” Hàn Nhã Thanh hôn lên mặt Đường Vũ Kỳ một cái rồi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng chứ không gặn hỏi bí mật của cô nhóc Đường Vũ Kỳ.
“Mẹ ơi, con vẫn chưa buồn ngủ, con vẫn còn muốn chơi thêm một lát nữa.” Đường Vũ Kỳ nhớ đến nhiệm vụ mà ba đã giao cho mình, cô bé muốn hoàn thành nhiệm vụ của ba nên vẫn chưa thể ngủ được.
“Uhm, vậy mẹ đi tắm trước đây.” Cũng chưa muộn lắm nên Hàn Nhã Thanh không miễn cưỡng Đường Vũ Kỳ.
Hôm nay cô bận rộn cả ngày, trời lại nóng bức, ra không ít mồ hôi nên hiện tại cô cần phải tắm rửa trước đã.
“Dạ, dạ, mẹ mau đi đi.” Cô nhóc Đường Vũ Kỳ gât đầu cái rụp, mẹ đi tắm rất đúng ý cô bé.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn Đường Vũ Kỳ một cái và khẽ lắc lắc đầu chứ không nghĩ gì nhiều, rồi cầm quần áo vào phòng tắm.
“Ba ơi, mẹ ngoan lắm nha, mẹ ngoan ngoãn về nhà , không có đi ra ngoài hẹn hò gì cả, con và mẹ chuẩn bị ngủ nè.” Thừa dịp Hàn Nhã Thanh đi tắm rửa, cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lén gửi tin nhắn cho ba, báo cáo tình hình của mẹ, gián điệp tí hon này đúng là rất tận tâm.
“Giỏi, cục cưng ngoan của ba.” Cậu ba Dương đoc tin nhắn mà Đường Vũ Kỳ gửi, khóe môi bất giác nhếch lên, thậm chí anh còn tưởng tượng ra dáng vẻ ôm nhau ngủ của phu nhân và con gái của mình.
Nghĩ đến đó, trong lòng cậu ba Dương có chút ngọt ngào, rồi lại có chút buồn bực, phu nhân và con gái của mình mà mình lại không thể ôm ngủ
Khó chịu quá đi!
“Ba ơi, mẹ ra rồi, con không thể nhắn tin cho ba nữa, mà con cũng buồn ngủ, ba ngủ ngon nha.” Đường Vũ Kỳ gửi tin nhắn cho Dương Tầm Chiêu giàu to rồi quá khứ thì điện thoại mà Hàn Nhã Thanh vừa mới đặt ở tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Mà lúc này Hàn Nhã Thanh đang tắm nên không nghe thấy.
Đường Vũ Kỳ vốn dĩ cũng không muốn để ý nhưng nhớ lại lời ba nói, bất cứ người đàn ông nào muốn tiếp cận mẹ đều phải nghĩ cách đuổi đi, sau đó cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ.
Người gọi điện cho mẹ lần này là đàn ông hay phụ nữ nhỉ?
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ liếc mắt về phía phòng tắm rồi cầm lấy di động, bấm vào phím nghe, rốt cuộc có phải đàn ông hay không cứ bắt máy rồi sẽ biết.
“Cô Đường, mạo muội gọi điện thoại cho cô như vậy có hơi đường đột, mong cô hiểu cho, tôi muốn hẹn gặp cô Đường…” Không thể không nói hiệu suất làm việc của Trọng quản gia rất cao, chỉ trong thời gian ngắn đã tra ra được số điện thoại của Hàn Nhã Thanh.
Đương nhiên cũng là Trọng quản gia trực tiếp hành động, vừa tra được số điện thoại, liền trực tiếp gọi luôn.
Trọng quản gia tuy rằng là đại quản gia của Quỷ Vực Chi Thành nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gọi điện thoại cho một cô gái trẻ để hẹn gặp mặt, cho nên, loại chuyện như này, Trọng quản gia thật sự chẳng có tý kinh nghiệm nào cả.
Giống Trọng quản gia như vậy điện thoại một tá thông liền trực tiếp định ngày hẹn mặt đích, thực dễ dàng bị trở thành kẻ lừa đảo, rất có có thể sẽ bị trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Đương nhiên, nếu người nhận điện thoại chính là Hàn Nhã Thanh thì dù là lịch sự hay vì bản năng nghề nghiệp đi nữa thì cô hẳn là sẽ không trực tiếp cúp máy.
Dù sao giọng điệu của Trọng quản gia lúc này vẫn rất thành khẩn.
Nhưng hiện tại người nghe điện thoại không phải Hàn Nhã Thanh, mà là cô nhóc Đường Vũ Kỳ.
Đường Vũ Kỳ vừa nghe là giọng đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sa sầm, nghe nói người gọi điện thoại là đàn ông lại còn muốn hẹn gặp mẹ, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trực tiếp nổi giận, không đợi Trọng quản gia nói hết câu đã cúp điện thoại.
Quả nhiên bị ba nói trúng rồi, hừ, muốn hẹn gặp mẹ ư? Có cô nhóc ở đây đừng có mơ.
Trước kia mẹ muốn hẹn hò với ai, cô nhóc sẽ không quản nhưng hiện tại thì khác, hiện tại cô bé đã nhận ba nên sẽ giúp ba đuổi tất cả những gã đàn ông có ý đồ với mẹ đi.
Trọng quản gia thấy điện thoại của mình trực tiếp bị gác máy đột nhiên cảm thấy lơ mơ khó hiểu, chuyện gì đang diễn ra vậy? Ông ta còn chưa nói xong mà…
Chẳng lẽ những lời của ông ta đã trực tiếp dọa sợ cô Đường ư?
Nghĩ đến nhiệm vụ mà thành chủ đã giao, Trọng quản gia thầm thở ra một hơi, ông cảm thấy mình có thể dịu dàng hơn một chút, chân thành hơn một chút.
Trọng quản gia lại bấm dãy số vừa rồi và thầm thề trong lòng rằng lần này ông nhất định sẽ không dọa sợ cô Đường nữa.
Nhưng điện thoại vừa mới vang lên một tiếng, bên kia liền trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không nghe.
Cho nên, toàn bộ sự dịu dàng và thành khẩn mà Trọng quản gia đã chuẩn bị xong xuôi không còn đất dụng võ.
Trọng quản gia nhìn di động trong tay, đôi mắt lập tức lóe lên, lẽ nào ông ta thật sự quá đường đột sao?
Nếu không thể gọi thì gửi tin nhắn vậy, gửi tin nhắn giải thích rõ ràng sự tình.
“Cô Đường đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi là Trọng quản gia của Quỷ Vực Chi Thành, thành chủ của chúng tôi muốn gặp cô Đường.” Trọng quản gia nhanh chóng soạn xong đoạn tin nhắn và gửi đi.
Trước tiên Trọng quản gia tự giới thiệu rõ ràng thân phận của mình rồi mới nói rành mạch mọi chuyện vì sợ đối phương sẽ hiểu lầm.
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ tiểu tuy rằng chỉ mới năm tuổi, nhưng đã biết rất nhiều mặt chữ, có điều cô bé không biết Quỷ Vực Chi Thành.
Cô bé chỉ hiểu được cái gì mà thành chủ muốn gặp mẹ.
Lại còn là thành chủ nữa chứ?!
Thành chủ gì gì đó có phải rất lợi hại không? Nghe có vẻ như là rất lợi hại.
Vậy chẳng phải là một tình địch rất mạnh của ba sao?