Vậy bây giờ cô nên làm gì?
Chẳng lẽ thực sự cứ thế gả cho anh sao?
Đùa gì vậy, anh muốn cô gả là cô gả sao? Hàn Nhã Thanh cô là loại người ngoan ngoãn nghe lời như thế sao?
Nhưng mà, anh lại là Dương Tầm Chiêu . Nếu anh thực sự để mắt đến cô, đến lúc đó chỉ sợ cô muốn rời khỏi thành phố A sẽ rất khó khăn.
Bây giờ, Hàn Nhã Thanh không nghĩ ra được tại sao Dương Tầm Chiêu lại để mắt đến cô?
Tại sao hết lần này đến lần khác lại là cô? Trên thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, sao hết lần này đến lần khác anh lại chú ý đến cô?
Chẳng lẽ thực sự là vì cô không đẹp, không thông minh sao?
Nếu thực sự là vì nguyên nhân này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình quá là oan uổng.
“Thanh Thanh , thì ra cháu đang ở đây. Đến đây, đến đây với ông.” Giọng Ông cụ Hàn đột nhiên truyền đến, cắt mạch suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh .
“Ông.” Hàn Nhã Thanh ngước mắt, nhìn thấy Ông cụ Hàn mới lấy lại tinh thần.
Hàn Nhã Thanh đi theo Ông cụ Hàn vào một gian phòng.
Mà thật trùng hợp, tại thời điểm này Dương Tầm Chiêu và Cậu năm Tào lại tình cờ đứng bên ngoài nói chuyện.
“Thanh Thanh , cháu nhìn đi, cháu có hài lòng với những người này hay không?” Ông cụ Hàn vừa vào phòng liền chủ động đưa danh sách muốn liên hôn cho Hàn Nhã Thanh xem.
Dương Tầm Chiêu nghe được tiếng nói, nhanh chóng liếc mắt nhìn cậu năm nhà họ Tần.
Cậu năm Tào vốn đang truy hỏi Dương Tầm Chiêu cũng lập tức im lặng.
Sau đó, Cậu Dương liền hơi nghiêng người tựa vào cửa sổ, quang minh chính đại lắng nghe.
“Thanh Thanh , cháu xem Lưu Minh này thế nào?” Hàn Nhã Thanh căn bản không có hứng thú, thế nhưng Ông cụ Hàn lại vô cùng tích cực.
“Ông, ông xem, trên mạng nói, người này ít nhất một tuần thay phụ nữ một lần, giống như thay quần áo vậy.” Hàn Nhã Thanh đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt ông cụ Hàn , trên đó là tất cả những thông tin cô vừa tra ra về cậu Lưu.
“Vậy sao? Thói quen này không tốt.” Ông cụ Hàn chậm rãi lắc đầu: “Vậy Lý Dũng thì sao?”
“Trên mạng nói, Lý Dũng thích chơi minh tinh, dáng vẻ non nớt, còn nói những minh tinh từng ở cùng với anh ta, cuối cùng đều chết rất khó hiểu.”
Ông cụ Hàn liên tục nói tên mấy người, nhưng mà thấy những tin tức mà Hàn Nhã Thanh tra được trên mạng, không chờ Hàn Nhã Thanh nói gì, ông liền bác bỏ.
“Rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ sao vậy?” Cuối cùng Ông cụ Hàn cũng có chút bất lực, có khả năng tin tức trên mạng không đúng sự thật, nhưng có câu không có lửa làm sao có khói. Ông muốn Thanh Thanh hạnh phúc suốt đời, cho nên tuyệt đối không thể mạo hiểm dù chỉ một chút.
“Xem ra, Cô Hàn không muốn gả cho người khác. Hơn nữa mỗi lần từ chối đều không lưu lại dấu vết. Bây giờ em có chút đồng ý với quan điểm của anh rồi. Cô Hàn này không phải là ngu ngốc, mà là giả heo ăn thịt hổ.” Cậu năm Tào hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có Dương Tầm Chiêu nghe được nói.
Lúc trước Dương Tầm Chiêu cho rằng Hàn Nhã Thanh giả bộ, anh ta không tin. Thế nhưng trải qua chuyện này, anh ta không thể không tin điều đó.
Sau chuyện này, Hàn Nhã Thanh nhìn qua có vẻ hồn nhiên vô hại, nhưng mỗi việc lại có kết quả đúng như cô mong muốn.
Chuyện như thế, nếu một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể là do may mắn, thế nhưng lần nào cũng như thế thì lại khiến người ta phải suy ngẫm.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, giả heo ăn thịt hổ! Dùng từ này để hình dung cô đúng là rất chính xác.
“Ông có quen biết Dương Tầm Chiêu không?” Hàn Nhã Thanh nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn quyết định hỏi ý kiến ông một chút.
Dương Tầm Chiêu dựa vào cửa sổ nghe được lời Hàn Nhã Thanh nói, mí mắt hơi giật một chút. Cô đang thử hỏi ý kiến của ông cụ Hàn .