Dương Tầm Chiêu nghe tiếng khóc kia thì đột nhiên trong lòng hơi loạn, không thể nào bình tĩnh giống như ngày thường được.
Anh nghe tiếng đứa bé kia khóc thì cảm giác có rất nhiều kim châm đâm thẳng vào trái tim mình, tạo ra cảm giác hơi đau.
Cảm giác này rất kỳ lạ!!
Nhưng vẻ ngoài Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không lộ ra bất cứ sự khác thường nào.
“Dương Tầm Chiêu, anh có ý gì? Anh dẫn người xông tới như vậy, tôi có lý do chính đáng làm bất cứ chuyện gì.” Đường Bách Khiêm nhìn Dương Tầm Chiêu, khóe môi mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này anh ta nói nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng trong lòng lo lắng hơn bất cứ ai, căng thẳng hơn bất cứ ai bởi vì tình huống hoàn toàn vượt qua kế hoạch của anh ta, những chuyện nằm ngoài kế hoạch thì thường rất khó khống chế.
“Đứa bé khóc như vậy là được bán tới đây sao?” Dương Tầm Chiêu nhàn nhạt liếc anh ta một cái, đột nhiên nói một câu như vậy.
Chương Bình ngẩn người, khóe môi giật giật, vừa rồi anh ta chỉ nói một câu đùa giỡn, không lẽ lão đại coi là thật sao?
Không, không đúng, không phải lão đại tới tìm Hàn Nhã Thanh sao? Sao đột nhiên quan tâm tới đứa bé như vậy, hình như lão đại đi hơi lệch hướng thì phải.
Đường Bách Khiêm cũng sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu lại nhắc đến đứa bé.
Anh ta nghĩ tới tiếng khóc của Vũ Kỳ sẽ khiến cho Dương Tầm Chiêu chú ý, nhưng cũng không ngờ Dương Tầm Chiêu không hỏi tình hình của Hàn Nhã Thanh mà hỏi chuyện đứa bé.
Đường Bách Khiêm nghe Dương Tầm Chiêu hỏi thì đáy lòng run rẩy, không lẽ Dương Tầm Chiêu biết chuyện gì đó?
Không lẽ Dương Tầm Chiêu biết chuyện hai đứa nhỏ sao?
Nhưng trước kia anh ta giấu giếm chuyện hai đứa nhỏ rất tốt, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không thể phát hiện được.
Trừ khi Hàn Nhã Thanh nói với Dương Tầm Chiêu, nhưng Hàn Nhã Thanh vốn không biết người đàn ông năm năm trước là Dương Tầm Chiêu, không biết ba của hai đứa nhỏ là Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh còn không biết, càng không thể nói với Dương Tầm Chiêu.
“Dương Tầm Chiêu, anh quan tâm quá rộng rồi, cho dù tôi thật sự buôn bán trẻ con cũng không tới lượt anh quan tâm.” Tuy trong lòng Đường Bách Khiêm kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không lộ ra sự khác thường.
Đường Bách Khiêm nói đùa với Dương Tầm Chiêu cũng cố ý kéo dài thời gian.
Dương Tầm Chiêu là người thông minh thế nào chứ, sao có thể nhìn không ra được Đường Bách Khiêm đang cố ý kéo dài thời gian, anh không muốn nói nhảm với Đường Bách Khiêm nên cất bước đi lên lầu.
Tiếng khóc của đứa bé kia khiến trong lòng anh ngày càng không thoải mái, cho nên anh muốn đi lên nhìn xem.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Còn chưa từng có tiếng khóc nào có thể khiến trong lòng anh có cảm giác không thoải mái như vậy.
Đường Bách Khiêm nhíu mắt lại, giơ tay lên, sau đó mấy người đi theo anh ta lấy súng ra, toàn bộ nhắm vào Dương Tầm Chiêu.
Đường Bách Khiêm biết dưới tình huống này thì tuyệt đối không thể để Dương Tầm Chiêu nhìn thấy hai đứa nhỏ, lúc này Vũ Kỳ vẫn luôn gọi mẹ, nếu đến lúc đó Dương Tầm Chiêu hỏi mẹ Vũ Kỳ là ai.
Vũ Kỳ chắc chắn sẽ trả lời, đến lúc đó không thể giấu giếm được nữa.
Hiện tại Dương Tầm Chiêu đã theo đuổi Hàn Nhã Thanh không bỏ, nếu để Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh còn sinh hai đứa bé cho anh thì đến lúc đó…
Cho nên anh ta cần phải ngăn cản…
Người của Dương Tầm Chiêu cũng nhanh chóng lấy súng ra, cục diện lập tức trở nên căng thẳng.
Trên mặt Dương Tầm Chiêu không có chút nào khác thường nào, khi anh nhìn về phía Đường Bách Khiêm thì con ngươi có một tia cười: “Đường Bách Khiêm, anh cho rằng có thể cản được tôi sao?”
“Anh có thể thử xem.” Đường Bách Khiêm cũng cười lạnh, tuy rằng tình huống thay đổi nhưng kế hoạch của anh ta cũng không thay đổi, lúc này anh ta đã sắp xếp người giả dạng Hàn Nhã Thanh, Tống Vân đưa người rời đi từ cửa sau.
Anh ta nghĩ Dương Tầm Chiêu sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.
Nhưng Đường Bách Khiêm muốn ngăn cản Dương Tầm Chiêu đi lên lầu nên cười cười, đột nhiên nói: “Dương Tầm Chiêu, anh đến tìm Nhã Thanh à, tôi có thể nói với anh, Nhã Thanh đã về nước rồi, về thành phố A.”
Đường Bách Khiêm nói là thật, nhưng anh ta biết rõ lúc này mình nói như vậy thì Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không tin, vào lúc này anh ta nói như vậy, Dương Tầm Chiêu càng không tin tưởng.
Dương Tầm Chiêu không tin Hàn Nhã Thanh đã về thành phố A.
Dương Tầm Chiêu nghi ngờ lời anh nói, đợi lát nữa cho dù Dương Tầm Chiêu điều tra được tin tức Hàn Nhã Thanh về thành phố A cũng sẽ nghi ngờ, nghi ngờ anh ta cố ý thả tin tức ra ngoài.
Đường Bách Khiêm muốn kết quả như vậy.
Dương Tầm Chiêu nghe Đường Bách Khiêm nói thì bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt anh nhìn vào Đường Bách Khiêm, lông mày hơi nhíu lại, sau đó đột nhiên lấy điện thoại gọi cho một dãy số: “Điều tra xem Hàn Nhã Thanh đã về thành phố A hay chưa?”
Dương Tầm Chiêu không tin lời Đường Bách Khiêm nói, nhưng những chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh, cho dù anh không tin cũng sẽ điều tra rõ trước.
Lần trước bởi vì hiểu lầm nên nói thư ký Lưu xử lý chuyện ly hôn, hiện tại Dương Tầm Chiêu làm việc rất nghiêm túc, vô cùng cẩn thận, hiện tại anh tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Đường Bách Khiêm nói Hàn Nhã Thanh về thành phố A, anh chỉ cần nói người bên thành phố A điều tra một chút là rõ.
Đường Bách Khiêm sửng sốt, anh ta vốn cho rằng Dương Tầm Chiêu sẽ hoàn toàn nghi ngờ lời nói của mình, hoàn toàn lật ngược cục diện.
Đường Bách Khiêm không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu lại tin, còn nói người bên thành phố A đi điều tra.
Vậy anh ta có được coi là gậy ông đập lưng ông hay không?
Lúc này Đường Bách Khiêm có chút hối hận vì nói như vậy.
Đường Bách Khiêm không biết Dương Tầm Chiêu cũng không tin tưởng lời anh ta nói, nhưng người của Dương Tầm Chiêu rất nhiều, cho nên Dương Tầm Chiêu điều tra một chút để đề phòng, dù sao cũng sẽ không có tổn thất gì.
Trên lầu, tiếng khóc của bạn học nhỏ Vũ Kỳ vẫn tiếp tục.
“Tổ tông nhỏ ơi, con thương xót được không, đừng khóc, con khóc thì ta đau lòng muốn chết, sắp không nhịn được khóc theo con rồi.” Nhạc Hồng Linh thật sự đau lòng, đứa nhỏ này khóc lớn tiếng như vậy, có thể rất mệt hay không? Cổ họng có không thoải mái hay không?
Đường Minh Hạo đứng bên cạnh không nói gì, giống như đang nghe gì đó rất nghiêm túc, dường như tiếng khóc của Vũ Kỳ hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu bé.
“Minh Hạo, con mau dỗ em gái con đi, ngẩn người làm gì?” Nhạc Hồng Linh thật sự không có cách nào khác, cô ấy chỉ có thể nhờ Minh Hạo giúp đỡ.
Nhạc Hồng Linh thấy Minh Hạo đứng ngây người, không khuyên Vũ Kỳ thì có chút kỳ lạ, bình thường Minh Hạo đau lòng cho em gái nhất, bình thường Vũ Kỳ vừa khóc thì Minh Hạo sẽ nghĩ cách dỗ dành, hôm nay sao lại như thế?
Sao một mình đứng đó?
“Phía dưới có chuyện gì xảy ra?” Đường Minh Hạo vẫn không đi dỗ Vũ Kỳ, chỉ đột nhiên hỏi một câu, cậu bé nghe phía dưới có người đang nói chuyện, giọng kia có hơi giống Dương Tầm Chiêu.