Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1122: MỜI THẦN THÌ DỄ TIỄN THẦN THÌ KHÓ, VẬY THÌ VUI RỒI (1)


Ừm, chính là như vậy, một đứa bé năm tuổi cũng vẫn có thể rất dễ lừa, một đứa bé năm tuổi căn bản còn chưa hiểu, khẳng định anh ta nói gì cũng sẽ tin!!


“Không, tôi sẽ không về như vậy.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo hơi nhếch nhếch môi, tâm tư của Cố Ngũ bạn nhỏ Đường Minh Hạo liếc qua là thấy.


Biết thân phận của cậu, biết rõ hậu quả của việc bắt cóc cậu, là muốn đưa cậu trở về?


Đâu có chuyện tốt như vậy.


“Bạn nhỏ phải ngoan, phải nghe lời, nhanh chóng về nhà, nếu không người lớn trong nhà sẽ lo lắng, hơn nữa bên ngoài có rất nhiều người xấu, không an toàn.” Đối với sự từ chối của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, Cố Ngũ chỉ xem như không nghe thấy, Cố Ngũ biết, bây giờ quan trọng nhất là đứa đứa bé này về, lúc đó anh ta còn có thể có một con đường sống.


“Mấy người bắt tôi đến đây, bây giờ nói về là tôi sẽ như vậy về sao?” Đường Minh Hạo nhìn qua Cố Ngũ, đầu lông mày hơi nhíu: “Tôi trông giống có vẻ dễ lừa như vậy sao?”


“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, bây giờ trời không còn sớm nữa, nhanh về nhà nghỉ ngơi, ngày mai không còn chuyện gì cả.”Cố Ngũ bây giờ đã vận dụng hết tất cả tế nào não của mình dụ dỗ bạn nhỏ Đường Minh Hạo, Cố Ngũ đến bây giờ con cho rằng vấn đề đứa bé này hẳn là không khó giải quyết,


Quay về ngủ một giấc, ngày hôm sau đều quên hết, mọi chuyện không có gì cả, anh ta không có, lão đại cũng không có, mọi chuyện đại cát, thiên hạ thái bình rồi!!


Đúng, đúng, chính là như vậy.


“Ông cho tôi là đứa bé ba tuổi sao.” Đường Minh Hạo nghe thấy lời Cố Ngũ nói, khóe môi lại lần nữa nhếch lên, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không có chuyeenjg cả, người này có phải nghĩ quá đẹp rồi không?


Đây là mở to mắt nằm mơ sao?


“Vốn cậu chính là một đứa bé, trẻ em thì phải nghe lời, ngoan, đến đây, chúng ta về.” Cố Ngũ nhẫn nại tiếp tục dụ dỗ cậu nhỏ Đường Minh Hạo, chỉ cần có thể để Đường Minh Hạo về nhà, bây giờ bảo Cố Ngũ làm gì Cố Ngũ cũng có thể đồng ý.


“Mấy người muốn bắt thì bắt tôi, mấy người muốn tôi trở về thì tôi trở về? Sao có chuyện dễ dàng như vậy, tôi không có mặt mũi sao?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp hừ lạnh một tiếng, sau đó không để ý đến Cố Ngũ nữa.


Nói chuyện với người không có đầu óc này, thật là quá mệt mỏi.


“Không phải bắt cóc, thật sự không phải bắt cóc, đều là hiểu lầm, cậu xem bọn họ cũng không làm gì cậu, cho nên thật sự không phải bắt cóc.” Cố Ngũ âm thầm thở ra một lúc, lúc này mới ý thức được tên nhóc năm tuổi trước mặt này không dễ lừa, nhưng mà, dù thế nào, Cố Ngũ đều muốn bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhớ rõ một chuyện, đây không phải là bắt cóc, tuyệt đối không phải.


“Không phải bắt cóc? Bọn họ bắt tôi từ cửa lớn nhà họ Đường, có người muốn làm ngạt chết tôi, có người đánh đầu tôi, thiếu chút nữa đánh tôi đến choáng váng, sau khi đến nơi này, bọn họ còn tính giết tôi diệt khẩu, anh nói xem đây không phải bắt cóc?” Lúc Đường Minh Hạo nói chuyện tay cũng chỉ ba người theo thứ tự


Ba người bị gọi tên kia lập tức cứng người, động cũng không dám động.


Nếu là có thể, bon họ thật sự muốn thời gian có thể quay trở lại, nếu tất cả có thể lặp lại, bọn họ cho dù là tự giết mình, cũng tuyệt đối không động vào tiểu tổ tông này.


“Mấy người đánh nó? Còn muốn giết người diệt khấu?” Cố Ngũ kinh sợ, hoàn toàn kinh sợ, không phải chứ, người của anh ta đánh cậu chủ nhỏ, lại còn định giết cậu chủ nhỏ diệt khẩu.


Nếu đúng là như vậy, anh ta chết mười lần cũng không đủ.


“Đại ca Cố, chúng tôi bị oan…” Ba người đồng loạt kêu lên, bọn họ thật sự bị oan, vô cùng oan uổng.


“Ý mấy người là tiểu gia tôi oan uổng mấy người?” Đường Minh Hạo nhìn bọn họ, chớp chớp mắt, giọng nói vô cùng vô tội.


Ba người lập tức im bặt, một chữ cũng không dám nói, đây chính là con trai của lão đại, là cậu chủ nhỏ của bọn họ, bọn họ dám nói cậu chủ nhỏ oan uống bọn họ sao?


Đương nhiên, ba người sợ lại bị tiểu tổ tông Đường Minh Hạo lừa lần nữa, bản lĩnh lừa người của tiểu tổ tông này rất lợi hại.


“Nợ của mấy người, tôi đều nhớ kỹ rồi, đợi lát nữa sẽ tính toán đầy đủ với mấy người.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng không quên chuyện lúc trước.


Thế mà bắt cóc cậu? Việc này khẳng định không để yên được!!


Đương nhiên, oan có đầu nợ có chủ, sổ sách này còn phải tìm Dương Tầm Chiêu tính.


“Tiểu tổ tông, cậu tha cho chúng tôi đi.” Ba người nghe thấy lời của Đường Minh Hạo, càng bị dọa đến vỡ gan vỡ mật.


Sổ này này nếu muốn tính, sợ sẽ càng không xong.


“Tiểu gia, ngài là tiểu gia, ngài đại nhân đại lượng, không so đó với bọn họ, chúng ta về nhà, đã rất muộn rồi, cũng nên về nhà ngủ.” Cố Ngũ nhìn tình hình này, đương nhiên cũng rõ ràng tại sao mấy tên thủ hạ của anh ta tuyệt đối không có khả năng xằng bậy với một đứa bé.


Cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng là đang nói bừa!!


“Ông tên là Cố Ngũ sao?” Đường Minh Hạo lần nữa nhìn về phía Cố Ngũ, đầu lông máy nhếch lên.


“Đúng, đúng, tôi là Cố Ngũ.” Cố Ngũ liên tục gật đầu, chỉ là đáy lòng không nhịn được rên lên, vì sao cậu chủ nhỏ biết tên của anh ta? Lúc này bị cậu chủ nhỏ nhớ tên thật sự không phải là chuyện gì tốt.


Nhưng mà cậu chủ nhỏ trực tiếp gọi tên của anh ta, anh ta cũng không thể không đáp.


“Cố Ngũ, ông đã từng nghe qua một câu chưa?” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ, khóe môi hơi động, từng chữ từng chứ chậm rãi vang lên.


“Câu gì?” Cố Ngũ sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn bạn nhỏ Đường Minh Hạo, Cố Ngũ thật sự không nghĩ ra cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo có gì muốn nói.


“Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.” Lúc này Đường Minh Hạo không có thừa nước đục thả câu, trực tiếp trả lời.


Chỉ là, Cố Ngũ nghe Đường Minh Hạo trả lời xong, cả người cứng đời, lập tức có một loại cảm giác rất xấu.


Cậu chủ nhỏ đây là có ý tiễn không đi?


Không, không được, tuyệt đối không được, phải đưa người đi.


Chỉ cần đưa người nhanh chóng về nhà họ Đường, viêc này mới có thể có đường sống cứu vãn.


“Tiểu gia, về nhà đi.” Cố Ngũ quyết định, cho dù dùng sức mạnh cũng phải đưa người về, cho nên Cố Ngũ trực tiếp bế Đường Minh Hạo lên, muốn đặt lên xe, đưa về.


Chẳng qua chỉ là một đứa bé năm tuổi, anh ta không tin không đưa về nổi.


Cố Ngũ rõ ràng biết rõ, nếu như để Đường Minh Hạo tiếp tục ở lại đây, đợi người nhà họ Đường tìm đến, hoặc là bà chủ tìm đến, đến lúc đó, tất cả mọi người đều phải chết, kể cả lão đại nhà bọn họ.


Không, lão đại nhà bọn họ đến lúc đó có thể là chết thảm nhất!!


“Cố Ngũ, ông là muốn cưỡng chế đưa tôi về sao?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng không giãy dụa, thậm chí còn không kêu lên, hơn nữa, bạn nhỏ Đường Minh Hạo vô cùng bình tĩnh, cũng không có chút tức giận.


Cố Ngũ nhìn thấy dáng vẻ của Đường Minh Hạo, hơi giật mình, không hổ là con trai của lão đại, khí phách này rất được!!


Một chút cũng không giống khí phách một đứa bé năm tuổi nên có!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK