“Tay chân lẩm cẩm của tôi cũng không còn tốt nữa, nếu ông muốn, cứ để Chính Tân nhà tôi chơi với ông hai ván đi.” Ông cụ Cố sa sầm mặt, trong lòng khó chịu nên trút giận lên ông cụ Dương.
Lý do tại sao ông cụ Cố gọi Cố Chính Tân đến là vì ông muốn Chính Tân chơi cờ với ông cụ Đường để làm cho ông cụ Đường xấu hổ.
Sắc mặt ông cụ Dương nhanh chóng thay đổi mấy lần, ông ta vốn tưởng rằng ông cụ Cố chỉ muốn làm cho ông cụ Đường khó xử.
Ông ta cứ nghĩ, bây giờ ông ta ngồi ở đây, ông cụ Cố nhất định sẽ không để Cố Chính Tân ra sân, không ngờ ông cụ Cố vẫn để cho Cố Chính Tân chơi.
Ông cụ Dương nhất thời đâm lao phải theo lao.
Đành vậy, ông ta đã ngồi xuống rồi, lúc này ông cụ Cố hiển nhiên là đang trút giận lên người ông ta, nhất định sẽ không cho ông ta cơ hội đổi ý.
Nhưng Cố Chính Tân là nhà vô địch thế giới, làm sao ông ta có thể thắng Cố Chính Tân?
Cố Chính Tân cũng được coi là cháu trai của ông ta, ông lớn tuổi rồi lại thua một cậu bé như vậy, cái mặt già nua này biết để ở đâu?
Khi đó, mọi người sẽ không nói Cố Chính Tân là nhà vô địch thế giới, chỉ nói ông lớn tuổi như vậy mà lại bại trước một tiểu bối.
Đây chính là lòng người.
Nếu không, ông cụ Cố sẽ không gọi Cố Chính Tân đến để làm khó ông cụ Đường.
Lúc này, ông cụ Dương hy vọng Cố Chính Tân sẽ từ chối, nhưng Cố Chính Tân lại ngồi ngay đối diện với ông cụ Dương.
“Ông nội Dương, đến đi.” Cố Chính Tân liếc nhìn ông cụ Dương, đôi mắt kia quả thực là điên cuồng không giới hạn, vả lại cậu còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ông nội’.
Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn Cố Chính Tân, khóe môi khẽ giật.
Lúc này ông cụ Dương đang bất đắc dĩ nên chỉ biết cắn răng kiên trì.
Phải nói kỹ năng đánh cờ thường ngày của ông cụ Dương cũng tốt, ông ta nghĩ, cho dù Cố Chính Tân có lợi hại cũng sẽ không thua quá thảm, chỉ cần không thua quá thảm thì cũng không quá đáng xấu hổ.
Tuy nhiên, đi được vài bước, trên đầu ông cụ Dương đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Lúc này, ông cụ Dương mới thực sự hiểu được ý đồ của ông cụ Cố, ông không chỉ muốn khiến ông cụ Đường thua Cố Chính Tân, mà còn muốn khiến ông cụ Đường thua đến rối tinh rối mù, thua đến không còn mặt mũi gặp người khác.
Tiếp theo, ông cụ Dương càng chơi càng hỗn loạn, không bao lâu đã thua, thật sự là thua rối tinh rối mù.
Hai mắt ông cụ Đường hơi nheo lại, ông cụ Cố vốn định làm cho ông ta xấu mặt như vậy.
Ông thực sự rất tàn nhẫn.
Thua một thằng nhóc thì không danh giá gì, nhưng dù sao thì Cố Chính Tân cũng là nhà vô địch thế giới nên không nên quá xấu hổ, nhưng để thua như thế này thì cũng thật khó chịu.
Ông cụ Đường nhìn ông cụ Dương với vẻ cảm kích và áy náy, nhưng ông ta cũng bất lực.
Vì Cố Chính Tân quá lợi hại.
Chỉ e là bất cứ ai có mặt đều sẽ thua Cố Chính Tân đầy đau đớn và thảm hại.
“Lại đến.” Cố Chính Tân không hề tỏ ra nể mặt, không hề có ý nhường bước, thậm chí không có cái gọi là khoan dung và độ lượng.
Việc bắt nạt người khác của nhà họ Cố đã trở thành một thói quen.
Lúc này ông cụ Dương đã mồ hôi nhễ nhại trên trán, vừa bực mình vừa lo lắng, màn thứ nhất đã thua thảm như vậy, thì đừng nói là nhưng màn tiếp đến, nếu cứ thua thế này thì cái mặt mũi già nua này của ông làm thế nào nhìn người?
Nhưng Cố Chính Tân đang dồn ép, ông cụ Dương thì thực sự không có biện pháp gì.
Ông cụ Dương chỉ có thể cố gắng kiên trì, lại cầm quân cờ, đi một hồi cũng không biết đi như thế nào, chần chờ hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
“Nhanh lên, tôi sắp ngủ mất rồi.” Cố Chính Tân liếc nhìn ông cụ Dương một cái, lời nói đó không chút khách khí, cũng hoàn toàn không lưu tình, cư nhiên là hoàn toàn không có ý tôn trọng.
Ông cụ Dương tức giận gần như ói ra máu, ông lúc nào cũng kiêu ngạo khó chịu, nhưng bây giờ tay cầm quân cờ rõ ràng run lên.
Một số người khá trung lập nhìn ông cụ Dương đều có chút thông cảm, nhưng không ai có thể giúp ông.
Đầu tiên, họ không muốn đắc tội với nhà họ Cố, dù sao Cố Chính Tân sẽ sớm trở thành tông trưởng tám gia tộc lớn.
Thứ hai, Cố Chính Tân quá lợi hại.
Trong mắt ông cụ Đường có chút lạnh lùng, người nhà Cố thật sự là quá đáng, nhưng hiện tại ông cũng không có cách nào tốt để giúp ông cụ Dương.
Tất nhiên, hầu hết mọi người đều là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
“Ông cụ, bà cụ nói có chút không thoải mái, bảo ông đi qua.” Đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh đột nhiên đi tới bên cạnh ông cụ Dương nói một câu không nhẹ không nặng.
“Hả? Được, được.” Lần đầu tiên, ông cụ Dương cảm thấy Hàn Nhã Thanh trông không đáng ghét như vậy, nhưng ông nghĩ chính bà cụ Dương đã nhờ Hàn Nhã Thanh đến giúp mình.
Ông cụ Dương thầm thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng đứng lên, định rời đi.
“Sao thế? Đây là muốn trốn sao?” Cố Chính Tân đột ngột nói, với sự khinh thường và thậm chí là cả sỉ nhục trong lời nói của mình.
Ông cụ Dương ngẩn ra, sắc mặt càng thêm khó coi, ông cao tuổi như vậy rồi mà còn bị cho là trốn sao?
Thằng nhóc nhà họ Cố này quả thực là biết cách nhục nhã người khác.
Điều này thực sự khiến ông cụ Dương khó chịu.
“Chúng tôi không trốn.” Hàn Nhã Thanh nâng mắt liếc nhìn Cố Chính Tân: “Bà cụ có chút không thoải mái cần ông cụ đi qua xem một chút, nếu không thì tôi sẽ thay ông cụ chơi với anh một lát.”
Lời nói nhẹ nhàng bay bổng của Hàn Nhã Thanh lập tức hóa giải sự bối rối và ngượng ngùng của ông cụ Dương.
Như vậy, ông cụ Dương rời đi thật thuận lý thành chương, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ông cụ Dương nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong mắt hiển nhiên có chút kinh ngạc, Hàn Nhã Thanh cố ý cứu ông ta sao? Hay chỉ là trùng hợp? Hay vợ ông đã dạy cô?
Cố Chính Tân lợi hại như vậy, cô sẽ chơi với Cố Chính Tân thay ông ta? Đoán chừng còn chưa bắt đầu đã chết.
Tuy nhiên, ông cụ Dương cho rằng cô và Cố Chính Tân là cùng thế hệ, vả lại cô vốn ngốc hết chỗ chê, cho dù cô thua thảm như thế nào, cũng sẽ không quá xấu hổ.
“Cậu muốn tiếp tục không?” Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ có thói quen làm khó, cho nên cô nhìn Cố Chính Tân, lễ phép hỏi.
Bà cụ Dương nhìn hành vi của Hàn Nhã Thanh, nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại, Hàn Nhã Thanh muốn làm gì?
Ánh mắt ông cụ Dương hiển nhiên phức tạp hơn một chút.
“Đương nhiên là tiếp tục, đến đây chịu chết, tại sao không tiếp tục chứ? Ông già đừng hòng trốn nhé, nhanh chóng quay lại.” Giờ phút này, Cố Chính Tân lại càng kiêu căng ngạo mạn, sở dĩ cậu ta không nể mặt ông cụ Dương cũng có ẩn tình khác, bởi vì cậu ta đã bị Dương Tầm Chiêu chỉnh, vả lại còn là loại sống không bằng chết.
Cho nên đương nhiên hôm nay anh ta phải nhân cơ hội này báo thù, làm nhục ông cụ Dương tương đương với sỉ nhục Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh hơi rũ mắt xuống, không nói lời nào mà đi tới chỗ ông cụ Dương ngồi, chậm rãi ngồi xuống.