“Đúng, đúng, không phải ban đầu Ông cụ Hàn cũng muốn để cho Thanh Thanh lấy Vỹ Phàm sao? Chỉ là nghĩ đến Vỹ Phàm vẫn còn đang đi học, lại chưa ổn định, sợ uất ức cho Thanh Thanh nên cuối cùng mới chọn Vỹ Luân thôi. Nói ra, bản tính của thằng bé Vỹ Phàm này lương thiện, dịu dàng ân cần, càng thích hợp với Thanh Thanh hơn.” Bà Dụ cũng tiếp lời chồng nói luôn.
Cho dù bà ta không hy vọng con trai của bà ta ưu tú như vậy lại cưới cô ngốc này, nhưng vì Dụ thị , bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời làm vậy.
Về phần chuyện sau này, chờ sau này lại nghĩ cách.
Dụ Vỹ Phàm khẽ run lên, đôi mắt nhìn Hàn Nhã Thanh và khẽ mím môi. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, anh ta không phản đối.
Bà Dụ vốn rất sợ con trai trực tiếp từ chối, còn muốn âm thầm kéo con trai, thấy Dụ Vỹ Phàm tự nhiên không phản đối thì trên mặt có hơi bất ngờ.
Sao hôm nay con trai lại nghe lời như thế, hiểu chuyện như thế? Chẳng lẽ lớn rồi nên cũng biết gánh vác chuyện trong gia đình à?
Hàn Nhã Thanh cúi đầu, khóe miệng giật giật. Cô và Dụ Vỹ Phàm à? Vậy còn không bằng giết luôn cô đi cho rồi.
Ông cụ Hàn vẫn trầm mặt, nhưng lúc này thật ra không nói gì, đôi mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh
Thật ra, trước đây ông đúng là tương đối vừa ý Dụ Vỹ Phàm .
Trước đây, ông cảm thấy lấy tính tình của Dụ Vỹ Phàm chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, nhưng lúc này Dụ Vỹ Phàm lại không từ chối.
Ông nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, ông biết, lấy tính tình của Dụ Vỹ Phàm tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà uất ức chính mình.
Lúc này Dụ Vỹ Phàm không từ chối, nói rõ trong lòng anh ta thật sự tiếp nhận Thanh Thanh .
Hơn nữa, ông cũng tin tưởng cách làm người của Dụ Vỹ Phàm , chỉ cần anh ta đã nhận lời thì sẽ không đổi ý, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với Thanh Thanh .
Điều ông muốn nhất chẳng qua chỉ là cho Thanh Thanh hạnh phúc mà thôi.
“Thanh Thanh, Vỹ Phàm sẽ dỗ cho cháu vui vẻ hơn, càng biết chăm sóc người khác, càng biết thương người khác hơn. Thật ra, cháu và Vỹ Phàm đúng là thích hợp hơn.” Bà Dụ hiểu rõ mấu chốt trong chuyện này vẫn ở trên người Hàn Nhã Thanh , chỉ có Hàn Nhã Thanh đồng ý thì chuyện hôm nay mới có thể giải quyết được.
Lúc này, Dụ Vỹ Phàm nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô, trong lòng anh ta đột nhiên có chút hồi hộp, cũng khẩn trương nhất từ trước tới nay.
Trên tầng, Dương Tầm Chiêu lại nhìn thẳng vào cô, trong đáy mắt vốn đã sâu không lường được lại thêm phần thâm thúy.
“Phụt, lại còn có thể như vậy sao? Chuyện này ầm ĩ lên…” Cậu năm Tào phì cười. Cũng may lúc này cậu ta ở trên tầng, không ai chú ý tới cậu ta: “Kết quả này là tốt hay không tốt đây?”
“Anh ba, anh nói xem Hàn Nhã Thanh có đồng ý không? Phải nói là Dụ Vỹ Phàm cũng không kém hơn Dụ Vỹ Luân, với tâm trí của cô Hàn lại ở dưới tình hình như thế, hơn nửa sẽ đồng ý đi?”
Cậu ba Dương không trả lời, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ở trên người Hàn Nhã Thanh.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người dưới tầng đều tập trung ở trên người Hàn Nhã Thanh.
Ngay cả Dụ Vỹ Phàm cũng vậy, anh ta cũng đang chờ đợi câu trả lời của Hàn Nhã Thanh. Lúc này anh ta đột nhiên cảm giác nhịp tim của mình hơi nhanh.
Bây giờ quyền chủ động hoàn toàn rơi vào trong tay của Hàn Nhã Thanh, tất cả mọi người đều muốn biết cô cả Hàn nổi tiếng ngu ngốc này sẽ trả lời thế nào dưới tình huống này?
Đôi mắt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu híp lại, anh nghĩ, tiếp theo bất kể cô trả lời thế nào đều sẽ lộ ra một vài thứ gì đó…