“Cách ngu ngốc gì?” Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đồng thời nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, tình huống như thế này rồi còn có thể có cách nào?
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh còn nói là cách ngu ngốc? Nhưng, cho dù là cách ngu ngốc, chỉ cần có tác dụng là được rồi, bởi vì là Hàn Nhã Thanh đưa ra, trên mặt Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đều mang theo mấy phần mong chờ.
“Điều tra người đã từng xuất hiện trong camera giám sát nhưng không vào bệnh viện.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy mong chờ trên mặt Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng, khóe môi không nhịn được khẽ giật giật.
Cách này của cô thật sự không phải cách hay, e rằng không được như mong đợi của bọn họ.
“Thanh Thanh, anh không nghe nhầm đấy chứ? Có đến mấy nghìn người xuất hiện trong camera giám sát, trong đó không ít người không đi vào bệnh viện, cách này của em quả thật…” Mong chờ trên mặt Đường Lăng lập tức biến mất, cách này cũng giống như mò kim đáy biển, rất khó.
Nhiều người như vậy, cũng không thể bảo bọn họ điều tra từng người một? Không phải anh ta ngại phiền phức, anh ta chỉ sợ bọn họ điều tra quá nhiều sẽ gây chú ý, không đợi được bọn họ điều tra ra thì những người kia đã nghĩ ra chiêu hèn kế bẩn khác đối phó với bọn họ rồi.
“Có thể thêm một chi tiết nữa đó là người kia dừng lại xung quanh bệnh viện khá lâu, người kia muốn tìm người thích hợp, chắc chắn sẽ ở lại một khoảng thời gian.” Hàn Nhã Thanh nói thêm một câu như vậy, thu nhỏ phạm vi đi rất nhiều.
“Nhưng quá nhiều người, sợ rằng không dễ tìm như vậy, Lão Ngũ gửi đến mười mấy video giám sát, trong video có đến mấy nghìn người.” Đường Lăng không nhịn được thở dài, cho dù Thanh Thanh đã thu nhỏ phạm vi, nhưng độ khó khăn vẫn rất lớn.
“Trước tiên tìm những người phù hợp điều kiện trong video này đã.” Hàn Nhã Thanh chọn một video cô vừa xem qua: “Video theo dõi này có bệnh nhân đưa điện thoại di động cho Viên Ngữ, nhưng có một đoạn ở giữa anh ta không xuất hiện trong video giám sát.”
Hàn Nhã Thanh đã sớm đoán được điểm này, vì vậy không cảm thấy bất ngờ chút nào: “Em đoán người kia tìm đến bệnh nhân kia trong khoảng thời gian này, vì vậy chỉ cẩn tìm ra người có điều kiện phù hợp trong khoảng thời gian này là được.”
“Thanh Thanh… em không nói sớm.” Đường Lăng liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe môi không nhịn được giật giật, nếu là như vậy, chuyện này sẽ đơn giản hơn rất nhiều, anh ta cảm thấy vừa rồi Thanh Thanh cố ý không nói.
“Bận rộn lâu như vậy, cũng coi như không uổng phí, cuối cùng cũng tìm ra được một chút manh mối.” Đường Lăng thở dài một hơi, hôm nay anh ta buồn phiền lắm rồi.
“Tìm người xong rồi nói sau.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh đã thu nhỏ phạm vi, nhưng vẫn chưa tìm ra được người kia.
“Chỉ một video này, phạm vi đã được thu nhỏ rất nhiều, chúng ta cùng tìm, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.” Đường Lăng tin tưởng vào phán đoán của Hàn Nhã Thanh, nếu còn không tìm ra, như vậy thật sự không hợp lẽ trời.
Hàn Nhã Thanh mở lại video kia, ba người đều nghiêm túc xem.
Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã sai Cố Ngũ đi tìm người bệnh nhân đưa điện thoại di động cho Viên Ngữ hôm qua, nhưng chắc chắn Cố Ngũ cần thời gian tìm người, hơn nữa sợ rằng bệnh nhân kia cũng không biết nhiều.
“Người này.” Đột nhiên Dương Tầm Chiêu dừng video lại: “Rõ ràng người này có dừng lại một khoảng thời gian, hơn nữa cũng khớp với thời gian của người bệnh nhân đưa điện thoại di động cho Viên Ngữ, sau khi người bệnh nhân kia tiến vào bệnh viện, một lát sau người này mới xuất hiện lại trong video theo dõi, nhưng anh ta không tiến vào bệnh viện.”
“Ừ, Tầm Chiêu nói rất đúng, quả thật người này phù hợp với tất cả phán đoán Thanh Thanh nói, rất đáng nghi.” Rõ ràng Đường Lăng cũng chú ý đến người này.
Tất nhiên Hàn Nhã Thanh cũng chú ý đến, cô còn chú ý đến một số hành động của người này, rõ ràng vẻ mặt người này rất tự nhiên, nhưng bước đi hơi gấp gáp, tốc độ bước đi nhanh hơn người bình thường một chút, vì vậy Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ chắc hẳn chính là người này.
“Gửi cho Tào Du, để Tào Du đi điều tra thân phận của người này.” Dương Tầm Chiêu lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Tào Du, chuyện như này, để Tào Du đi điều tra là thuận tiện nhất, và chắc chắn cũng là nhanh nhất.
“Anh ba, tra ra chưa?” Điện thoại vừa thông, giọng nói của cậu năm Tào lập tức truyền đến.
“Tôi gửi hình ảnh một người trong video theo dõi đến cho cậu, cậu mau chóng điều tra thân phận của anh ta.” Dương Tầm Chiêu nói rồi cắt ảnh trong video, sau đó đánh dấu người khả nghi mà bọn họ tìm ra, gửi cho cậu năm Tào.
“Được, em biết rồi, em nhất định sẽ nhanh chóng tra ra.” Cậu năm Tào không nói hai lời, lập tức đồng ý, thật ra chỉ dựa vào một bức ảnh cắt từ trong video, rất khó có thể điều tra được.
“Cảm ơn.” Dương Tầm Chiêu cũng biết mức độ khó khăn trong chuyện này.
“Anh ba, nói cảm ơn với em làm gì chứ, không nói nữa, bây giờ em lập tức đi điều tra.” Trước giờ cậu năm Tào thường hay nói nhiều, nhưng lúc này lại không nói một lời vô ích, dứt khoát cúp điện thoại, sau đó lập tức đi điều tra.
Vừa cúp điện thoại của cậu năm Tào, điện thoại của Cố Ngũ gọi đến, xem ra năng suất làm việc của Cố Ngũ thật sự rất cao, nhưng trên người bệnh nhân hôm qua có bảng tên, vì có tên nên điều tra cũng dễ dàng hơn nhiều.
Dương Tầm Chiêu nhận điện thoại rồi mở loa ngoài, để Đường Lăng và Hàn Nhã Thanh cùng nghe.
“Lão đại, tìm được người rồi.” Giọng điệu Cố Ngũ hơi trầm thấp.
Nghe thấy câu này của Cố Ngũ, ba người trong phòng giám sát đều nhận ra được, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, có lẽ bọn họ đã chậm một bước.
“Tình huống như thế nào?” Mặc dù Dương Tầm Chiêu đoán được đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn hỏi, cho dù như thế nào thì vẫn cần phải hiểu rõ chi tiết tình hình.
“Đã tìm được người, nhưng rất khó có thể hỏi ra được gì.” Cố Ngũ thở dài một hơi: “Buổi sáng hôm nay ông ta đột nhiên bị xuất huyết não, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong bệnh viện, còn không biết có thể cứu được hay không.”
“Buổi sáng hôm nay, cậu chắc chắn sáng nay ông ta đột nhiên bị xuất huyết não?” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu khẽ nheo lại, sắc mặt cũng hơi sầm xuống.
“Chắc chắn, sáng nay ông ta được đưa đến bệnh viện, sau khi đưa đến bệnh viện thì lập tức cấp cứu, vẫn luôn ở trong phòng phẫu thuật.” Giọng điệu của Cố Ngũ vô cùng chắc chắn, giải thích cũng rất kỹ càng.
“Được, tôi biết rồi.” Dương Tầm Chiêu khẽ trả lời, chuyện Cố Ngũ điều tra chắc chắn sẽ không sai.
Sáng nay bệnh nhân kia đột nhiên bị xuất huyết não, chứng tỏ người đằng sau kia đã hành động từ sớm, cho dù bọn họ không tra ra được bệnh nhân kia thì người đứng đằng sau kia cũng vẫn ra tay với bệnh nhân kia.
“Có lẽ không phải chúng ta chậm một bước, mà là chậm mấy bước.” Lúc này sắc mặt Đường Lăng nghiêm lại: “Vậy mà người kia lại coi mạng người như cỏ rác như vậy.”
Người kia ra tay với Viên Ngữ thì còn nghe được, dù sao chắc chắn người kia đã trực tiếp liên lạc với Viên Ngữ, chắc chắn Viên Ngữ biết một số tình huống của người kia, nhưng…