Lúc này, Đường Minh Hạo tìm Đường Lăng nhờ giúp đỡ mà không phải tìm Dương Tầm Chiêu, làm anh vừa vui mừng lại vừa đắc ý.
Đường Lăng vui mừng là thằng bé Minh Hạo này suy nghĩ chu đáo, vào lúc này biết tránh Dương Tầm Chiêu. Nếu anh bị dính vào trong chuyện này, sau này không biết ông cụ Dương và bà cụ Dương sẽ làm ầm ĩ tới mức nào đâu.
Đường Lăng đắc ý vì bảo bối Minh Hạo biết nghĩ đến anh vào thời điểm quan trọng như vậy, đã chứng minh thằng bé cảm thấy anh rất lợi hại.
Lúc này, điện thoại của Đường Minh Hạo không mở loa ngoài, cho nên mọi người đều không nghe được giọng nói ở đầu bên kia điện thoại.
“Chuyên gia trong bệnh viện nhà họ Trác hoặc cậu hai Trác cũng được.” Đường Minh Hạo nghe thấy Đường Lăng nói vậy thì không hề khách sáo, nói đích danh luôn. Đường Minh Hạo cảm thấy mình không cần thiết phải khách sáo với cậu.
Phóng viên nghe được giọng điệu của Đường Minh Hạo thì hoàn toàn kinh ngạc và hoảng sợ. Thằng bé vừa mở miệng đã muốn mời bác sĩ nhà họ Trác, còn nói mời cậu hai Trác cũng được?
Cậu hai Trác dễ mời như vậy sao?
Cậu hai Trác còn khó mời hơn cả Trác Hiểu Lam đấy.
Nhưng nghe ý của đứa trẻ này, hình như mời cậu hai Trác là một chuyện vô cùng đơn giản giống như ăn cơm, ngủ nghỉ bình thường vậy.
Đôi mắt Bà cụ Dương nhanh chóng lập lóe và có hơi nghi ngờ. Em họ của Hàn Nhã Thanh có thể mời được cậu hai Trác à? Nằm mơ sao?
“Có lẽ một người không đủ, còn phải mời thêm mấy người nữa. Cậu lại mời thêm Cổ Vũ – chuyên gia trong bệnh viện của tám gia tộc lớn tới nữa.” Đường Minh Hạo ngẫm nghĩ rồi lại nói ra tên của một người nữa.
Nghe Đường Minh Hạo nói vậy, rất nhiều người ở đây đều hít sâu một hơi. Cổ Vũ? Là Cổ Vũ mà bọn họ biết sao?
Có lẽ vậy. Bởi vì đứa trẻ vừa cố ý nhấn mạnh là bệnh viện của tám gia tộc lớn. Sau khi Cổ Vũ về nước vẫn làm ở trong bệnh viện của tám gia tộc lớn. Chắc trong đó không thể có Cổ Vũ thứ hai được.
Cổ Vũ còn nổi tiếng hơn cậu hai Trác. Cho dù cậu hai Trác rất lợi hại nhưng dù sao vẫn còn trẻ, mới ba mươi tuổi. Mà năm nay Cổ Vũ đã hơn năm mươi tuổi. Hai mươi năm trước, khi ông ta bằng tuổi cậu hai Trác đã có tiếng tăm chẳng khác với cậu hai Trác bây giờ.
Với hai mươi năm kinh nghiệm, có thể nói Cổ Vũ là ngôi sao sáng của giới y học. Hơn nữa tính cách ông ta hơi kỳ quái. Người bình thường muốn mời ông ta, vậy tuyệt đối sẽ không thể mời được.
Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, thân phận cao quý hơn nữa cũng không được.
Rốt cuộc người ở đầu kia điện thoại là ai, lại có thể mời được Cổ Vũ?
Thằng nhóc này sẽ không phô trương thanh thế chứ?
Cho dù thằng bé này vẫn biểu hiện ra năng lực rất mạnh, còn tự xưng là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, nhưng tất cả mọi người vẫn hơi nghi ngờ lời thằng bé mới nói.
Bởi vì Cổ Vũ thật sự không dễ mời như vậy. Nếu là tình huống nguy cấp gì đó còn dễ nói. Nhưng chỉ cần là người sáng mắt nhìn tình trạng của ông cụ Dương đều nhận ra ông đang giả vờ. Nhưng ông vẫn cố chống đỡ, tiếp tục nằm bất động trên giường.
Với tình huống như vậy, ai có thể mời được Cổ Vũ chứ?
Người trong tám gia tộc lớn cũng chưa chắc có thể mời được nhỉ?
Bà cụ Dương cũng thấy buồn cười. Xem ra trẻ con thì cuối cùng vẫn là trẻ con thôi. Thằng bé vẫn suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Bà cụ Dương cũng cảm thấy thằng bé này đang phô trương thanh thế, chỉ là không biết rốt cuộc thằng bé gọi cho ai?
Bà cụ Dương nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt nhanh chóng lập lóe. Chắc không phải thằng bé gọi cho Hàn Nhã Thanh chứ?
Chắc thằng bé này không cùng Hàn Nhã Thanh đóng kịch lừa mọi người chứ?
Nếu thật sự là vậy, chuyện này lại thú vị đây. Bà ta có thể chờ xem náo nhiệt.
Chỉ có Cố Ngũ biết cậu chủ nhỏ nhà anh ta chắc chắn sẽ không phô trương thanh thế. Người khác rất khó mời được bác sĩ Cổ, nhưng cậu cả Đường tự mình ra tay thì chắc chắn sẽ mời được. Đến lúc đó, không biết có thể làm những người này kinh ngạc tới rơi cằm hay không.
Đặc biệt là bà cụ Dương. Cố Ngũ nhìn qua đã biết bà ta không tin. Đến lúc đó chờ mời được người tới, chỉ sợ sẽ phải làm bà ta thôi. Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc đấy.
“Bà cụ Dương, bà thấy hai người này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, tôi sẽ bảo cậu mời giúp thêm mấy người nữa.” Đường Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt của bà cụ Dương và mỉm cười. Thằng bé chỉ xem như mình không hay biết gì về ý định của bà cụ Dương.
“Đủ rồi, có một mình bác sĩ Cổ là đủ rồi. Bác sĩ Cổ là ngôi sao sáng của giới y học. Kết quả kiểm tra do ông ta đưa ra, không ai có thể chất vấn được.” Bà cụ Dương mỉm cười. Ông ta đã đưa ra kết quả kiểm tra, chắc chắn sẽ không có ai chất vấn. Nhưng điều kiện trước tiên là có thể mời được ông ta đã.
Lúc này, bà cụ Dương chắc chắn Đường Minh Hạo không thể mời được bác sĩ Cổ tới.
“Được, nếu bà cụ Dương đã nói vậy thì chỉ mời hai người này thôi.” Đường Minh Hạo gật đầu, hình như rất hài lòng. Thằng bé đương nhiên biết bà cụ Dương đang có âm mưu gì nhưng chỉ xem như không biết gì.
“Cậu, bà cụ Dương nói mời hai người này là đủ rồi, vậy cứ mời hai người này đã.” Đường Minh Hạo lại tiếp tục nói chuyện với Đường Lăng qua điện thoại. Thằng bé nghĩ ngợi lại nói thêm một câu: “Cậu, bây giờ chúng cháu đang chờ ở trong bệnh viện, cậu phải nhanh lên đấy.”
Mọi người nghe thằng bé nói vậy, chỉ cảm thấy nó thật sự không đáng tin. Bác sĩ Cổ rất bận rộn. Nghe nói muốn nhờ bác sĩ Cổ khám bệnh đều phải hẹn trước, mà người có hẹn trước với bác sĩ Cổ cũng không biết đã sắp xếp lịch tới khi nào rồi.
Thằng bé này lại còn bảo đối phương phải làm nhanh lên. Thằng bé này nói như bác sĩ Cổ đã đứng chờ nó ở bên đường vậy.
“Được, cậu biết rồi. Cậu đã làm việc thì cháu cứ yên tâm đi.” Nhưng bên kia điện thoại, Đường Lăng không thấy có vấn đề gì. Hơn nữa, lúc này anh còn cười rất vui vẻ. Đây là lần đầu biên bảo bối Minh Hạo nhờ anh giúp đỡ, cho nên anh nhất định phải làm xong, tuyệt đối phải làm cho bảo bối Minh Hạo thỏa mãn.
Minh Hạo nói phải nhanh, vậy chắc chắn sẽ nhanh rồi. Bây giờ anh ta tự mình đi tìm Cổ Vũ. Chỉ cần ông ta không phải đang làm phẫu thuật, anh ta sẽ lập tức kéo ông ta qua.
Anh ta nhớ hôm nay Cổ Vũ vừa vặn không có ca phẫu thuật nào. Bởi vì cứ vào ngày mười lăm hàng tháng, ông ta sẽ không tiếp nhận làm phẫu thuật. Ông ta đã giữ thói quen này rất nhiều năm rồi.
Về phần nguyên nhân thì chẳng có ai biết được. Đường Lăng cảm thấy phía sau chuyện này có thể là một câu chuyện rất bi thương, cho từ trước đến nay chưa từng hỏi tới.
Nếu hôm nay Cổ Vũ không có ca phẫu thuật, vậy anh chắc chắn sẽ dẫn Cổ Vũ đi với tốc độ nhanh nhất.
Phòng làm việc của anh cách bệnh viện không xa, bây giờ đi qua sẽ không mất nhiều thời gian. Vừa tìm được Cổ Vũ, anh sẽ lập tức đưa ông ta đi bệnh viện. Với tốc độ của anh, chỉ khoảng nửa giờ là có thể đến được.
“Cậu sẽ đưa Cổ Vũ tới sau bốn mươi phút. Về phần cậu hai Trác, cậu sẽ gọi điện thoại qua, bảo anh ta tự mình tới đó với tốc độ nhanh nhất, chắc sẽ không quá nửa giờ đâu.” Đường Lăng tính toán một lát, sau đó cho Đường Minh Hạo một thời gian cụ thể.
Đường Lăng bình thường rất ít nói, nhưng bây giờ là nói với Đường Minh Hạo, đương nhiên sẽ khác.
“Được cậu, vậy cháu sẽ chờ thêm một lát.” Đường Minh Hạo liên tục gật đầu trả lời, rõ ràng rất hài lòng về thời gian mà Đường Lăng đưa ra.
“Bác sĩ Cổ và bác sĩ Trác sẽ có thể qua nhanh thôi. Chậm nhất cũng không quá một giờ. Lại làm phiền mọi người chờ thêm một lát đi.” Sau khi Đường Minh Hạo cúp máy, rất lịch sự giải thích với mọi người.
“Không phiền, hoàn toàn không thấy phiền.” Mấy phóng viên nghe Đường Minh Hạo nói vậy thì vô thức làm trả lời.
Bảo bọn họ chờ cũng hơi phiền phức, nhưng thật sự có thể chờ được Cổ Vũ tới thì sao?
Hơn nữa, thằng bé này còn nói Cổ Vũ có thể sẽ đến chậm nhất sau một giờ. Có phải thằng bé đang nằm mơ không ?
Thằng bé này có biết mời Cổ Vũ khó thế nào không?
Thằng bé này thật sự mời được Cổ Vũ sao? Thật sự Cổ Vũ mà bọn họ nghĩ tới chứ?
“Được, chúng tôi có thể chờ.” Bà cụ Dương khẽ nhếch môi. Lần này, bà ta cực kỳ phối hợp, hơn nữa tâm trạng lúc này cũng không tệ, giọng điệu cũng tốt hơn trước nhiều.
Rất rõ ràng, bà cụ Dương đã xác định Đường Minh Hạo vừa mới phô trương thanh thế, xác định thằng bé không thể mời được Cổ Vũ.
Đừng nói là một giờ, cho dù là một ngày, một tháng, một năm, thằng bé cũng không thể mời Cổ Vũ tới được.
Bà ta xem như đã biết qua về tính tình của Cổ Vũ, biết rõ khó mời ông ta tới mức nào. Đừng nói là mời Cổ Vũ đi theo, cho dù là tới bệnh viện yêu cầu Cổ Vũ khám bệnh, không có hẹn trước cũng tuyệt đối không thể gặp được ông ta.
Trước đây bà ta có lần cảm thấy trong người khó chịu, biết Cổ Vũ rất giỏi nên đi thẳng vào bệnh viện, muốn yêu cầu ông ta khám bệnh cho mình. Nhưng bà ta chờ cả ngày vẫn không gặp được ông ta.
Bây giờ thằng nhóc này nói Cổ Vũ sẽ tới trong một giờ, quả thật là chuyện buồn cười nhất mà bà ta nghe được trong thời gian gần đây!