Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một cô y tá trẻ đi đến.
Cô y tá trẻ sửng sốt khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Lúc thấy tay Dương Tầm Chiêu sắp sờ lên trên lưng của Hàn Nhã Thanh , rõ ràng cô ta đã biến sắc. Chỉ là khi nhìn lên, thấy gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Dương Tầm Chiêu đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải hét chói tai, trên mặt cô y tá trẻ lập tức e thẹn như đóa hoa đào.
“Thưa ngài, tôi tới đo nhiệt độ cho Cô Hàn bây giờ có tiện không ạ?” Cô y tá trẻ nhìn anh, trong mắt đầy sắc xuân phơi phới, trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng như nước.
Hàn Nhã Thanh thầm thở phào một tiếng. Tốt quá, tốt quá, người y tá này tới thật đúng lúc.
Hàn Nhã Thanh cho rằng như vậy ít nhất có thể ngăn cản được động tác của anh, chỉ là không ngờ trong phút chốc, tay anh vẫn sờ lên thắt lưng của cô.
Trái tim Hàn Nhã Thanh run rẩy, trong giây lát bị dọa cho thở cũng không dám thở, trong lòng không nhịn được kêu lên thảm thiết. Tiêu đời rồi, tiêu rồi, lần này là thật sự tiêu rồi.
Ngón tay của anh sờ lên da cô, vừa muốn cảm giác xúc giác ở tay thì đúng lúc này điện thoại của anh lại rung lên.
Vẫn là thư ký Ngô.
Thư ký Ngô vừa cúp máy, lúc này lại gọi tới thì nhất định đã có phát hiện quan trọng.
Anh nhanh chóng nghe máy. Vừa rồi tay anh chạm tới da cô còn chưa kịp cảm nhận nên vẫn không có cảm giác được gì khác thường.
“Cậu Dương , đã tìm được tài xế taxi sáng sớm kia. Anh ta quả thật từng đón một cô gái trên đường Trung Viễn, theo tài xế miêu tả, hẳn là cô gái đã ra khỏi khách sạn lúc sáng sớm, tất cả đều vô cùng trùng khớp. Chỉ có điều tôi đưa ảnh Cô Hàn cho anh ta xem, anh ta nói không phải.”
Dương Tầm Chiêu lại liếc nhìn Hàn Nhã Thanh , đáy mắt càng đen hơn, sâu hơn, trầm hơn.
Không phải sao?
Cho đến bây giờ, tất cả những chuyện điều tra ra được đều đang chứng minh người đêm qua không phải là cô.
Vừa rồi anh sờ lên thắt lưng cô, cảm giác đầu tiên là rất láng mịn, ngược lại không cảm giác được gì khác thường. Nhưng vừa rồi anh còn chưa sờ cẩn thận, có nên sờ lại lần nữa, cảm nhận một chút không nhỉ?
“Cậu Dương , ngài có muốn tới gặp không?” Thư ký Ngô chờ thật lâu không thấy anh nói gì cũng không cúp máy, có phần khó quyết định.
“Ừ.” Dương Tầm Chiêu khẽ đáp một tiếng, tay vẫn nhanh chóng thò về phía thắt lưng của Hàn Nhã Thanh Anh vẫn muốn xác định lại một lần nữa.
“Ông ơi, ông vẫn về nghỉ ngơi đi, bác sĩ đã nói cô ấy không sao rồi.”
“Tôi không yên tâm, trở lại cũng ngủ không được.” Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng nói chuyện, rõ ràng là Ông cụ Hàn không yên tâm đã quay lại.
Dương Tầm Chiêu rút cánh tay bị Hàn Nhã Thanh nắm lại. Hàn Nhã Thanh cau mày, hình như có chút bất mãn nhưng cũng không mở mắt.
Lông mày Dương Tầm Chiêu hình như hơi nhướng lên một chút, sau đó xoay người rời đi.
Nghe được anh ra khỏi phòng, Hàn Nhã Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Lần này chắc hẳn có thể xem như đã thoát nạn rồi.
Nhưng cô biết anh nhất định là người không đạt mục đích tuyệt đối không bỏ qua, cho nên tiếp theo không biết anh còn làm ra chuyện gì nữa?
Xem ra, cô thật sự chọc phải một người rất không thể trêu rồi.
Có lẽ cô cần chuẩn bị thêm mới được. Chỉ là cô phải làm sao mới có khả năng tránh được ánh mắt anh, không bị anh phát hiện đây?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất khó, rất rất khó, hơn nữa cô thậm chí cảm thấy gần như là không thể.
Hàn Nhã Thanh có chút buồn bực. Cô chọc ai không được, sao lại chọc phải ôn thần như anh chứ?