Dương Tầm Chiêu không hề nhúc nhích, không có bất cứ phản ứng gì, cũng không trả lời, dường như ông cụ Dương quát lên với người khác.
Ông cụ Dương nhìn phát sóng trực tiếp thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu thì càng tức giận: “Dương Tầm Chiêu, cháu nghe kỹ cho ông, nếu cháu dám nói bậy với phóng viên, nếu cháu dám nói không cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành gì đó thì sau này cháu đừng nghĩ đến mọi thứ của nhà họ Dương nữa, cháu đừng tưởng rằng ông chuyển cổ phần công ty sang cho cháu thì ông không làm gì được cháu, chỉ cần ông muốn thì ông có thể lấy lại bất cứ lúc nào, ông không uy hiếp cháu, lúc ông chuyển cổ phần sang cho cháu đã có sự chuẩn bị, ghi rõ một số điều kiện.”
Lúc trước Hàn Nhã Thanh giúp Dương Tầm Chiêu lấy được cổ phần của Dương Thị từ trong tay ông cụ Dương, tuy rằng Hàn Nhã Thanh tính toán giỏi, nhưng ông cụ Dương cũng có sự chuẩn bị, người cáo già như ông cụ Dương thì cho dù làm chuyện gì cũng sẽ để lại đường lui cho mình.
Dương Tầm Chiêu nghe ông cụ Dương nói thì trong lòng cười lạnh, bởi vì anh đã sớm hết hy vọng với bọn họ, cho nên lúc này anh vô cùng bình tĩnh, không hề có gợn sóng, khóe môi khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở miệng nói: “Như ông mong muốn.”
“Cháu? Cháu có ý gì? Cái gì như ông mong muốn? Cháu nói rõ ràng đi?” Ông cụ Dương nghe Dương Tầm Chiêu nói thì sửng sốt, Dương Tầm Chiêu nói như ông mong muốn, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của Dương Tầm Chiêu làm cho ông có một linh cảm không tốt.
Dương Tầm Chiêu quay đầu, không nói thêm gì nữa.
“Dương Tầm Chiêu, rốt cuộc cháu muốn làm gì? Cháu muốn làm gì?” Ông cụ Dương thật sự nóng nảy, phản ứng của Dương Tầm Chiêu làm cho ông lo lắng, ông thật sự sợ Dương Tầm Chiêu làm chuyện quá đáng.
Tiếng quát của ông cụ Dương càng lúc càng lớn, nhưng Dương Tầm Chiêu không định trả lời.
Cậu năm Tào nhìn phản ứng của Dương Tầm Chiêu thì cũng hiểu là không cần nói tiếp, coi như anh ta đã cho ông cụ Dương một cơ hội, nhưng rõ ràng ông cụ Dương không nắm lấy mà còn làm cho mọi chuyện đi xa hơn.
Vừa rồi anh ta cầm điện thoại đến tai Dương Tầm Chiêu, giọng ông cụ Dương lớn như thế nên anh ta cũng nghe thấy, vào lúc này ông cụ Dương còn uy hiếp anh ba, hơn nữa ông cụ Dương vẫn dùng Dương Thị uy hiếp anh ba, ông cụ Dương không hề hiểu anh ba.
“Tào Du, cậu làm gì vậy? Cậu đưa điện thoại cho Tầm Chiêu, tôi còn chưa nói xong đâu.” Ông cụ Dương nhìn phát sóng trực tiếp thấy cậu năm Tào cầm điện thoại ra khỏi tai Dương Tầm Chiêu thì càng nóng nảy, ông cũng quát lớn với cậu năm Tào.
“Ông nội Dương, anh ba còn có việc, ông có chuyện gì thì nói sau đi.” Cậu năm Tào nói xong thì cúp điện thoại.
Từ trước đến nay cậu năm Tào ăn nói khéo léo, ở trước mặt người lớn luôn rất ngoan ngoãn, nhưng lúc này thái độ của anh ta với ông cụ Dương có chút lạnh nhạt, vừa rồi anh ta nghe thấy ông cụ Dương nói trước khi chuyển cổ phần Dương Thị cho anh ba đã có sự chuẩn bị khác.
Vừa rồi ông cụ Dương dùng điều này uy hiếp anh ba, rõ ràng ông cụ Dương đã sớm tính toán, anh ta đã gặp không ít nhà giàu mưu tính, nhưng chưa thấy ai mưu tính với người thân của mình như thế!
Khó trách anh ba muốn làm như vậy, anh ba có người ông như thế cũng thật là đáng thương.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ? Tôi thấy dáng vẻ của Tầm Chiêu thì sợ là sẽ xảy ra chuyện.” Bà cụ Dương nhìn video phát sóng trực tiếp cũng thấy rõ mọi chuyện, lúc này bà cụ Dương thật sự lo lắng.
“Tôi sẽ qua đó, tôi lập tức qua đó, tôi nhất định không thể để nó làm bậy.” Ông cụ Dương đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Bây giờ ông đi đến đó cũng không kịp nữa.” Bà cụ Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm video phát sóng trực tiếp, bà ta thấy Dương Tầm Chiêu đã đứng ở trước mặt phóng viên, rõ ràng anh định nói gì đó.
“Không còn kịp rồi, đã không kịp nữa rồi, Tầm Chiêu muốn nói chuyện.” Bà cụ Dương cau mày, không nhịn được nói: “Sao đứa nhỏ này lại làm cho người ta không bớt lo vậy chứ? Chúng ta luôn suy nghĩ cho nó, sao nó lại đối xử với chúng ta như thế? Sao nó không thể hiểu nỗi khổ của chúng ta chứ.”
Ông cụ Dương dừng bước, con ngươi nhanh chóng nhìn về phía video phát sóng trực tiếp, ông thấy động tác và vẻ mặt của Dương Tầm Chiêu thì cũng hiểu hiện tại mình chạy tới đó cũng không còn kịp rồi.
Đương nhiên trong công ty cũng có người của ông, ông dùng những người đó để khống chế Dương Tầm Chiêu, nhưng những người đó không thể ngăn cản được Dương Tầm Chiêu.
Hiện tại người có thể ngăn cản Dương Tầm Chiêu chỉ có ông, nhưng ông không kịp đến đó.
“Hy vọng nó đừng làm chuyện gì quá đáng, nếu không thì đến lúc đó mọi chuyện sẽ rất phiền phức, Quỷ Vực Chi Thành cũng không phải dễ nói chuyện.” Bà cụ Dương nhìn chằm chằm phát sóng trực tiếp, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Có lẽ nó cũng giống như lần trước, nói muốn cưới Hàn Nhã Thanh, không cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, nhưng chúng ta đã quyết định chuyện kết hôn này chứ không phải nó, cho nên hôm nay nó có nói gì cũng vô dụng, công chúa Quỷ Vực Chi Thành bằng lòng gả cho nó, chỉ cần cuối cùng nó cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành thì chuyện này không sao cả, cho dù thành chủ Quỷ Vực Chi Thành tức giận, đến lúc đó chúng ta có thể đến đó thăm hỏi, chỉ cần công chúa Quỷ Vực Chi Thành quyết tâm gả cho Tầm Chiêu thì chuyện này không thành vấn đề.”
Ông cụ Dương đã sớm tính toán và lập kế hoạch.
“Hy vọng Tầm Chiêu đừng nói điều gì quá đáng, chúng ta và Quỷ Vực Chi Thành đã quyết định chuyện kết hôn này, giấy đăng ký kết hôn cũng đã ký nên không thể đổi ý, chỉ cần cuối cùng Tầm Chiêu cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành thì coi như chúng ta không hề đổi ý.” Bà cụ Dương cũng nhanh chóng tính toán.
“Đúng, đúng, cho nên chúng ta cũng không cần quá lo lắng, nó muốn gây chuyện thì kệ nó, chúng ta phải cho nó biết cho dù nó náo loạn thế nào cũng giải quyết không được vấn đề, cuối cùng nó vẫn phải cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, đến lúc đó nó cũng ngoan ngoãn hơn, nói không chừng còn là chuyện tốt.” Ông cụ Dương liên tục gật đầu, nhưng có chút từ buồn thành vui, không thể không nói hiện tại ông cụ Dương nghĩ thật là hay.
“Ừ, từ nhỏ Tầm Chiêu quá thuận lợi, chưa từng trải qua khó khăn, lúc này nó hăng hái cũng đúng.” Bà cụ Dương tán thành với ông cụ Dương.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương không còn lo lắng và căng thẳng như lúc trước, tuy rằng bọn họ đang nhìn phát sóng trực tiếp nhưng xem anh giống như tivi, ông cụ Dương và bà cụ Dương hoàn toàn thả lỏng tâm trạng.
Dưới tòa nhà Dương Thị, Dương Tầm Chiêu đứng ở giữa phóng viên, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được vẫn vô cùng lạnh nhạt, không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào, con ngươi anh hơi thay đổi, nhìn vào ống kính của các phóng viên, khóe môi hơi mở, thong thả nhưng nói rất rõ ràng từng chữ: “Hôm nay tôi có một việc muốn công bố.”
Dương Tầm Chiêu hơi dừng một chút, tất cả phóng viên đang nhìn anh, chờ anh công bố, cho nên không có ai đặt câu hỏi nữa, dù sao cũng chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa vừa rồi thư ký Lưu cũng nói, không cần chen lấn, cậu ba Dương muốn nói thì sẽ nói, anh không muốn nói thì phóng viên có hỏi cũng vô dụng.
Cho nên bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương ngồi trong phòng khách xem phát sóng trực tiếp cũng rất yên tĩnh không nói gì, tuy rằng bọn họ đã nghĩ thông suốt, cảm thấy Dương Tầm Chiêu không làm ra chuyện gì lớn cho nên cũng không lo lắng.
Nhưng đến lúc này bọn họ vẫn muốn biết Dương Tầm Chiêu muốn nói gì.
Đương nhiên không chỉ ông cụ Dương và bà cụ Dương xem phát sóng trực tiếp, người nhà họ Đường cũng đang xem.
Đương nhiên người nhà họ Đường và ông cụ Dương cùng bà cụ Dương có tâm trạng không giống nhau, bọn họ lo lắng cho Dương Tầm Chiêu, sợ Dương Tầm Chiêu làm chuyện gì đó gây phiền phức.
Trình Nhu Nhu và Bùi Doanh cũng đang xemn phát sóng trực tiếp, tâm trạng của Trình Nhu Nhu thấp thỏm không yên, lúc trước ông cụ Dương tổ chức họp báo công bố chuyện kết hôn, cô ta còn đang vui vẻ, không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu cũng muốn tổ chức họp báo.
Lúc trước Dương Tầm Chiêu nói người ném cô ta ra khỏi Dương Thị, cho dù Trình Nhu Nhu không thông minh cũng biết Dương Tầm Chiêu không thích mình, cho nên cô ta cũng có thể đoán được Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo công bố không cưới cô ta gì đó, chỉ sợ Dương Tầm Chiêu sẽ nói không muốn cười cô ta.
Bởi vì lúc trước ông cụ Dương công bố chuyện kết hôn đè xuống chuyện bảo vệ ném cô ta ra khỏi Dương Thị, bình luận trên mạng cũng bắt đầu xoay chiều, nếu lúc này Dương Tầm Chiêu lại nói không muốn cưới cô ta hoặc nói lời gây bất lợi cho cô ta, vậy chẳng phải mọi thứ đều vô ích sao?
Trình Nhu Nhu nhìn phát sóng trực tiếp, sắc mặt có chút trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra.
Đương nhiên còn có rất nhiều rất nhiều cư dân mạng chờ đợi Dương Tầm Chiêu công bố…
Mà Dương Tầm Chiêu cũng không để mọi người chờ lâu, sau khi anh dừng một chút thong thả nói: “Tôi công bố từ hôm nay trở đi tôi và nhà họ Dương cắt đứt mọi quan hệ, từ hôm nay trở đi tôi không còn là người nhà họ Dương, không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Dương.”