Chọc ông cụ Dương tức giận đến sinh bệnh sao? Nghe giọng ông cụ Dương cũng biết chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
Cậu năm Tào thật sự không biết còn có thể nói gì với ông cụ Dương, hơn nữa cậu năm Tào cũng biết hiện tại mình nói gì thì ông cụ Dương cũng chắc chắn không nghe vào, cho nên cậu năm Tào chỉ có thể đưa điện thoại đến tai Dương Tầm Chiêu.
“Dương Tầm Chiêu, cháu mau trở về cho ông, nếu không thì cháu nhất định sẽ hối hận.” Ông cụ Dương nhìn video phát sóng trực tiếp thấy cậu năm Tào đặt điện thoại bên tai Dương Tầm Chiêu thì lại quát lên, lần này uy hiếp một cách trực tiếp.
Dương Tầm Chiêu híp mắt đầy lạnh lẽo, lúc này anh cũng không nghĩ đến chuyện khác, anh chỉ nghĩ đến Vũ Kỳ, anh cho rằng ông cụ Dương nói tới chuyện Vũ Kỳ.
Nếu bọn họ bắt được Vũ Kỳ thì anh chắc chắn phải quay về, anh biết rõ bây giờ mình quay về nhà họ Dương thì mọi chuyện anh làm trước đó sẽ trở thành trò cười, đến lúc đó còn không biết bị mọi người nói thế nào, nhưng anh không thể bỏ mặc con gái mình.
Dương Tầm Chiêu thở dài một hơi, sắc mặt càng trầm xuống, nhưng dưới tình huống này thì anh phải cứu con gái mình.
Trong phòng khách nhà họ Đường, Hàn Nhã Thanh nhìn video phát sóng trực tiếp thấy tình hình hiện trường, cô nhíu mày lại, cô thấy được Dương Tầm Chiêu thay đổi cảm xúc, cô nghĩ ông cụ Dương đã uy hiếp Dương Tầm Chiêu, hơn nữa ông cụ Dương dùng những thứ Dương Tầm Chiêu vô cùng quan tâm để uy hiếp Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh đang ở nhà họ Đường, nhưng cô xem phát sóng trực tiếp nên không biết ông cụ Dương nói gì với Dương Tầm Chiêu, cũng không biết ông cụ Dương dùng thứ gì uy hiếp Dương Tầm Chiêu.
Nhưng cô thấy vẻ mặt Dương Tầm Chiêu rất nghiêm túc, nghiêm trọng, cô cũng nhìn ra được tâm trạng của Dương Tầm Chiêu rất nặng nề.
“Nhã Thanh, cháu nói xem Tầm Chiêu sao vậy? Bà thấy dáng vẻ của nó giống như hồn bay phách lạc, rốt cuộc ông cụ Dương đã nói gì với Tầm Chiêu trong điện thoại?” Bà cụ Đường nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu qua phát sóng trực tiếp, trên mặt không che giấu được sự lo lắng.
“Với tác phong của ông cụ Dương thì chắc chắn đã dùng thứ gì đó uy hiếp Dương Tầm Chiêu.” Ông cụ Đường rất thông minh nên lập tức đoán được.
“Ông ta có thứ gì uy hiếp Dương Tầm Chiêu? Bọn họ còn có gì uy hiếp được Dương Tầm Chiêu?” Bà cụ Đường nhanh chóng nhìn về phía ông cụ Đường: “Tầm Chiêu đã hạ quyết tâm quyết định cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, bọn họ còn có thể lấy thứ gì uy hiếp Tầm Chiêu?”
“Tôi thấy Tầm Chiêu có phản ứng như vậy thì chắc chắn liên quan đến Nhã Thanh hoặc là hai đứa nhỏ.” Ông cụ Đường nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, lời này giống như nhắc nhở Hàn Nhã Thanh.
Đôi khi quá quan tâm sẽ bị rối loạn, Nhã Thanh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Hàn Nhã Thanh nghe ông cụ Đường nói thì đôi mắt nhanh chóng lóe lên, ông cụ Dương lợi dụng cô hoặc là con của cô để uy hiếp Dương Tầm Chiêu?
Là như thế sao?
Hàn Nhã Thanh nhìn đôi mắt Dương Tầm Chiêu lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, từ lúc cô và Dương Tầm Chiêu quen biết nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của Dương Tầm Chiêu, ông ngoại nói rất đúng, có thể làm cho Dương Tầm Chiêu có phản ứng như thế cũng chỉ có cô và con.
Lúc trước ông cụ Đường đã nói với cô, ông cụ Dương và bà cụ Dương đã biết chuyện của Vũ Kỳ.
Nếu lúc này ông cụ Dương thật sự dùng đứa bé uy hiếp Dương Tầm Chiêu thì thật sự rất quá đáng.
Hàn Nhã Thanh không thể tưởng được ông cụ Dương lại lợi dụng đứa bé uy hiếp Dương Tầm Chiêu.
Mặc kệ ông cụ Dương có lợi dụng đứa bé uy hiếp Dương Tầm Chiêu hay không thì Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình phải làm gì đó, cô không thể để người đàn ông của mình chiến đấu một mình được, cô muốn anh biết, cô ủng hộ anh, cô và con ủng hộ anh.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Dương Tầm Chiêu, nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ đến ông cụ Dương vẫn luôn gọi cho người khác nói Dương Tầm Chiêu nghe máy, rõ ràng ông cụ Dương không gọi được cho Dương Tầm Chiêu.
Cho nên có lẽ Dương Tầm Chiêu không theo mang điện thoại.
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, sau đó nhanh chóng soạn tin nhắn gửi cho thư ký Lưu.
Lúc này thư ký Lưu bị chặn ở bên ngoài, vì thế thư ký Lưu không biết rõ tình hình bên trong lắm.
Thư ký Lưu nhận được tin nhắn của Hàn Nhã Thanh thì sửng sốt một chút, sau đó trái tim của thư ký Lưu muốn bay lên, tuy rằng thư ký Lưu không chen vào được, không hiểu rõ tình hình bên trong, nhưng thư ký Lưu vẫn nghe thấy bọn họ bàn tán về tổng giám đốc.
Những tiếng bàn tán về tổng giám đốc không hề tốt, bà chủ gửi tin nhắn đến thật là đúng lúc.
Thư ký Lưu lập tức cảm thấy tràn đầy tinh thần, dùng sức chen lên phía trước.
“Tổng giám đốc, tin nhắn của bà chủ, bà chủ vừa nhắn tin đến.” Thư ký Lưu đầy phấn khởi, trong giọng nói không nhịn được kích động, nhưng thư ký Lưu có chừng mực, biết lúc này không thể gây thêm rắc rối, hơn nữa thư ký Lưu cũng biết tổng giám đốc nhà mình bảo vệ bà chủ, tổng giám đốc không nghĩ liên lụy đến bà chủ vào lúc này, cho nên thư ký Lưu cố thấp giọng xuống.
Dương Tầm Chiêu nghe thư ký Lưu nói thì hai mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng nhìn về phía điện thoại mà thư ký Lưu đưa đến trước mặt anh, trên màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn, Hàn Nhã Thanh gửi cho anh.
“Cho dù anh làm gì thì em cũng ủng hộ anh, em và con ở nhà chờ anh trở về.”
Tin nhắn của Hàn Nhã Thanh rất đơn giản, nhưng chứa rất nhiều ý nghĩa.
Cô ủng hộ anh, đây là tấm lòng của cô, cô và con chờ anh về, cô và con vẫn an toàn.
Dương Tầm Chiêu nhìn tin nhắn của Hàn Nhã Thanh xong thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, sau đó sắc mặt u ám bỗng dịu đi, sự lạnh lẽo trong con ngươi cũng nhanh chóng tan ra.
Mặc dù tin nhắn của Hàn Nhã Thanh không nói rõ điều gì, nhưng anh hiểu cô và con đang ở nhà họ Đường, đều an toàn, nói cách khác Vũ Kỳ không sao cả.
Chỉ cần cô không sao, chỉ cần con không sao thì anh không còn gì phải lo lắng, cũng không cần kiêng dè điều gì.
Lúc nãy anh quá lo lắng và sốt ruột, cho nên có chút rối loạn, hơn nữa lúc trước anh biết ông cụ Dương cho người tìm Hàn Nhã Thanh và Vũ Kỳ, vì thế anh cho rằng ông cụ Dương thật sự tìm được Vũ Kỳ.
Bây giờ anh phản ứng lại mới cảm thấy mình quá lo lắng rồi, Vũ Kỳ ở nhà họ Đường, nhà họ Đường canh gác nghiêm ngặt, ông cụ Đường làm việc rất cẩn thận, ông cụ Đường đã biết mọi chuyện, dưới tình huống này thì ông cụ Đường tuyệt đối không cho Vũ Kỳ ra khỏi nhà họ Đường.
Vũ Kỳ không ra khỏi nhà họ Đường thì cho dù là Cố Ngũ cũng không thể đưa Vũ Kỳ đi, huống chi là ông cụ Dương tìm những tên không chuyên nghiệp ở trong nghề.
Dương Tầm Chiêu suy nghĩ kỹ xong thì nỗi lo lắng trong lòng lập tức biến mất.
Đương nhiên lúc này Dương Tầm Chiêu cũng nghĩ đến một chuyện khác, nếu bây giờ Vũ Kỳ đang ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh tại nhà họ Đường, vậy thì ông cụ Dương đã lừa gạt anh, dùng Vũ Kỳ lừa anh quay về.
Tiếng Vũ Kỳ gọi anh trong điện thoại cũng là giả, do ông cụ Dương làm giả để lừa anh.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương thật sự dùng mọi thủ đoạn với anh, chuyện gì cũng có thể làm với anh.
Dương Tầm Chiêu đã sớm hết hy vọng với bọn họ, cho nên Dương Tầm Chiêu suy nghĩ cẩn thận xong thì cũng không còn thất vọng như trước kia, bây giờ anh và nhà họ Dương đã không còn quan hệ gì, cho nên những chuyện nhà họ Dương và người nhà họ Dương không có liên quan gì đến anh.
Lúc này ông cụ Dương và bà cụ Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, cho nên bọn họ nhìn thấy tất cả phản ứng của Dương Tầm Chiêu, bọn họ thấy Dương Tầm Chiêu đọc nội dung gì đó trong điện thoại của thư ký Lưu xong thì vẻ mặt đã thay đổi.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu vốn u ám, sau khi anh xem điện thoại của thư ký Lưu xong thì lập tức thay đổi, sự lo lắng và sốt ruột trước đó cũng hoàn toàn biến mất.
“Không hay rồi, tình hình không đúng lắm, sợ là Tầm Chiêu đã biết con nhóc kia không ở trong tay của chúng ta, biết chúng ta lừa gạt nó.” Bà cụ Dương nhìn thấy cảm xúc của Dương Tầm Chiêu thay đổi thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
“Sao nó biết được? Chẳng lẽ là nội dung trong điện thoại thư ký Lưu?” Ông cụ Dương híp mắt lại.
“Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ Hàn Nhã Thanh đã gửi tin nhắn cho Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh biết Tầm Chiêu không mang theo điện thoại cho nên gửi tin nhắn cho thư ký Lưu nói thư ký Lưu đưa cho Tầm Chiêu xem, chắc chắn là như thế!” Bà cụ Dương thật sự rất thông minh, đoán một chút đã đúng chính xác!!