CHƯƠNG 848: ÔNG TA CÓ MỘT ĐỨA CON GÁI (4)
Giọng điệu tự hào kia có một chút kiêu ngạo khi được nổi tiếng thế giới lúc trước.
“Đúng vậy, con của thành chủ và phu nhân đương nhiên là tốt nhất.” Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà ông thế này, thật ra cũng rất đau lòng, dù sao chuyện con cái này cũng do ông vừa mới đột nhiên nảy ra rồi khuyên thành chủ mà thôi.
Nhưng bây giờ phương pháp này rất có ích, quản gia Trọng nhất định phải tiếp tục.
“Thành chủ, bây giờ ông nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể thật khỏe, nếu không đợi sau khi tìm thấy công chúa rồi, công chúa thấy ông như thế chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Quản gia Trọng tiếp tục lợi dụng chuyện công chúa để khuyên bảo thành chủ của ông, quản gia Trọng phát hiện càng ngày càng gọi công chúa thuận miệng hơn, cứ như là thật sự có người này vậy.
Nói thêm mấy lần nữa, đến cả ông cũng sắp tin rằng thật sự có công chúa.
Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ?!
Chỉ mới nghĩ thôi mà đã rất kích động rồi đó!!
Haizz, chỉ tiếc, cũng chỉ có thể nghĩ thôi!
Bây giờ không tìm được phu nhân, ngay cả phu nhân còn không thấy đâu, nói chi là đến công chúa.
Nhưng Trương Minh Hoàng lại xem đây là thật, hiếm khi mà gật đầu phụ họa: “Được, tôi nhất định sẽ điều dưỡng cơ thể thật tốt.”
Quản gia Trọng thấy ông như thế, vừa chua xót vừa đau lòng, mấy năm nay thành chủ thật sự quá khổ, quá cô đơn, thời gian hai mươi lăm năm thật sự rất dài rất dài, đã mài mòn tất cả nhớ nhung của thành chủ.
Giờ phút này một hy vọng xa vời khó với tới lại trở thành ánh sáng le lói cứu mạng thành chủ.
“Trọng, ông đi tìm, đi tìm đi.” Không biết vì sao, đột nhiên Trương Minh Hoàng rất kích động, giống như thật sự có một cô con gái tồn tại trên đời.
Quản gia Trọng lập tức ngẩng ra, ông đi theo thành chủ từ khi mới mười mấy tuổi, từ trước đến giờ thành chủ luôn bình tĩnh trầm ổn, ông rất hiếm khi nhìn thấy thành chủ kích động như thế này.
Hai mươi lăm năm trước khi không tìm thấy phu nhân, thành chủ sốt ruột, đau khổ nhưng cũng chưa bao giờ kích động như thế này.
Mà nhiều năm qua vẫn không tìm được phu nhân, thời gian càng dài, thành chủ càng im lặng cô đơn, bình thường thành chủ rất ít nói, cũng rất hiếm khi để lộ cảm xúc.
Bây giờ thành chủ lại giống hệt như vợ vừa mới sinh con, thật sự làm ông rất hoảng sợ.
Lúc nãy ông thật sự chỉ nói chơi thôi, còn chuyện của công chúa thì thật sự không có thông tin gì cả.
Thành chủ xem đây như một hy vọng thì ông cũng có thể hùa theo, nhưng bây giờ thành chủ lại coi đây là sự thật, vậy tiếp theo ông phải giải quyết như thế nào đây?
Bảo ông đi đâu tìm một cô công chúa về chứ?
Tìm công chúa còn khó hơn là tìm phu nhân, nếu thật sự có công chúa, vậy chắc chắn sẽ chảy cùng dòng máu với thành chủ, chuyện chảy chung dòng máu này không thể nào giả vờ được.
Cho nên cho dù ông muốn tìm bừa một người nào đó đến giả vờ cũng không được.
Quản gia Trọng cảm thấy ông tự đào cho bản thân một cái hố, tự chôn sống chính ông.
Nhưng ông không hiểu nỗi, sao thành chủ lại kích động đến thế chứ?
“Thành chủ, Lương đã cử người đi tìm phu nhân, tìm được phu nhân thì sẽ tìm được công chúa.” Quản gia Trọng thật sự không nỡ đả kích thành chủ nhà ông vào ngay lúc này, cho nên ăn nói vô cùng uyển chuyển.
Nhưng mà quản gia Trọng nói cũng không sai, tìm được phu nhân, đương nhiên sẽ tìm được công chúa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thật sự có một cô công chúa trên đời.
“Không, đi tìm con gái tôi.” Nhưng lúc này, Trương Minh Hoàng vốn luôn rất ít nói, rất hiếm khi phát biểu ý kiến lại đột nhiên cực kỳ quyết tâm.
Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà ông ngơ ngác ngẩn người, sao thành chủ lại tin chắc rằng sẽ có một cô công chúa chứ?
Rốt cuộc ở giữa đã xảy ra chuyện gì mà ông còn không biết chứ?
Nhưng mà cô công chúa đó chỉ do ông thuận miệng nhắc đại thôi mà?
“Đã lâu lắm rồi, có lẽ bà ấy đã gả cho người khác, nếu bà ấy gả cho người khác, có lẽ đã giúp chồng dạy con, sẽ không hay ra ngoài nữa, nhưng nếu chúng tôi có một đứa con gái, tính lại thì chắc đã hai mươi tư rồi, hai mươi tư thì chắc là còn đang đi học, hoặc là mới đi làm, Trọng, cử người đi tìm.” Trương Minh Hoàng càng nói cảm xúc lại càng kích động, không biết vì sao, sau khi nghe Trọng nhắc đến loại khả năng này rồi, trong đầu ông đột nhiên nảy mầm, ý nghĩ này nhanh chóng lớn dần lên, giống như có một âm thanh nói với ông, ông thật sự có một cô con gái.
Hơn nữa suy nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng điên cuồng, điên cuồng đến mức làm ông tin rằng đây chính là sự thật.
“Thành chủ?” Quản gia Trọng ngẩn ra, một người giỏi ăn nói như ông mà lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
Ông cảm thấy hình như thành chủ đã ngớ ngẩn rồi, thành chủ có bị rối loạn tư duy không, rối loạn đến mức không thể phân chia rõ hiện thực và giấc mơ nữa rồi?
Nhưng lúc này thành chủ lại không giống như đang bị rối loạn, ngược lại bây giờ trông thành chủ cực kỳ tỉnh táo, đã lâu lắm rồi ông chưa được nhìn thấy thành chủ tỉnh táo như thế này.
“Làm sao vậy?” Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng, trong mắt vô cùng tỉnh táo, không hề có chút mê mang rối loạn nào cả, rõ ràng ông cảm thấy hơi khó hiểu trước phản ứng lúc này của quản gia Trọng.
“Vì sao thành chủ lại xác định là công chúa thế? Sao không phải là hoàng tử nhỏ?” Quản gia Trọng thầm thở dài, lúc này trong lòng ông có rất nhiều điểm khó hiểu.
Nhưng ông lại không thể nói thẳng với thành chủ rằng ông chỉ thuận miệng bịa đại chuyện công chúa mà thôi, lúc này thấy thành chủ chờ mong như thế, ông thật sự không muốn đả kích thành chủ.
Cho nên quản gia Trọng chọn một cách mà ông cho rằng khá uyển chuyển để nhắc nhở thành chủ, nhắc thành chủ rằng cần phải nên bình tĩnh đối mặt chuyện này.
Dù sao đó là một chuyện không thể nào xác định được.
Trương Minh Hoàng đột nhiên cười, nụ cười dịu dàng mềm mại: “Nhất định là con gái, giống bà ấy vậy.”
Trương Minh Hoàng nói một cách cực kỳ khẳng định, không hề chần chừ chút nào, hơn nữa lúc này mặt ông cũng không phải là kiểu hướng tới những thứ xa xăm không hiện thực, mà là kiểu tin tưởng vui sướng.
Quản gia Trọng thật sự không biết thành chủ lấy đâu ra loại tin tưởng đó, chỉ bởi vì câu nói của ông thôi sao?
Nhưng mà từ trước đến giờ thành chủ không phải là loại người hấp tấp bộp chộp, từ trước đến giờ thành chủ luôn rất cẩn thận đối với những chuyện thế này, không thể nào sẽ hấp tấp nói thẳng thừng ra như thế.
Không lẽ thành chủ đã dự cảm được điều gì đó? Không lẽ thành chủ dự cảm được sự tồn tại của công chúa?
Mắt quản gia Trọng hơi lóe lên, tuy rằng chuyện này nghe thì có vẻ rất ảo, rất vớ vẩn, nhưng trong lòng quản gia Trọng đột nhiên lại dâng lên một ít hy vọng.
Thành chủ tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành khi mới hai mươi tuổi, trong năm năm ngắn ngủi đã đưa ra rất nhiều quyết định sách lược kinh người, mỗi một quyết định sách lược của thành chủ đều không thể tưởng tượng nổi, có đôi khi thậm chí còn làm ngược lại hoàn toàn, mỗi một lần chấp hành một quyết định sách lược nào đó đều cực kỳ khó khăn, thậm chí còn cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng mỗi một quyết định sách lược do thành chủ đưa ra đều rất thành công, nếu không thành chủ cũng không thể nào làm thế lực của Quỷ Vực Chi Thành lớn lên gấp đôi chỉ trong vòng năm năm được.