CHƯƠNG 565 TRAI ĐỂU, GÁI TỒI ĐỀU BỊ VẢ MẶT BÔM BỐP (2)
“Nhã Thanh, cháu vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện cháu không hiểu, nên nhất định cháu phải nhớ kỹ, dù bọn họ nói gì cũng đừng quan tâm.” Vẻ mặt ông cụ Hàn càng thêm nghiêm túc, còn mang chút lo lắng, với lòng tham của đám người Lưu Vũ, ông cụ sợ rằng chúng không chỉ muốn tiền của Nhã Thanh, ông cụ lo chúng còn sẽ hãm hại Nhã Thanh.
“Ông ơi, có chuyện này cháu muốn nói với ông.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh biết ông cụ lo lắng cho cô, nhiều năm qua, cô vẫn luôn giấu ông cụ chuyện của mình, hiện giờ đã về nhà họ Đường, cô cảm thấy nên nói với ông cụ một số việc.
“Chuyện gì vậy cháu? Là chuyện công ty hả? Cháu không cần lo chuyện công ty, ông tin Dương Tầm Chiêu sẽ xử lý tốt.” Ông cụ Hàn tưởng chuyện cô định nói là chuyện công ty.
“Ông ơi, người cháu gái mà nhà họ Đường đã nhận lại là cháu.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, sau đó từ tốn nói rõ từng từ từng chữ.
Ông cụ Hàn sững sờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, ông cụ thật sự đã đờ người ra, nhất thời quên cả phản ứng.
“Nhã, Nhã Thanh, cháu nói gì?” Một lúc sau, ông cụ Hàn mới hoàn hồn, nhưng vẻ mặt ông cụ đầy choáng váng khó tin, không phải ông cụ không nghe hiểu lời Hàn Nhã Thanh nói, ông cụ đây là không dám tin.
“Ông ơi, cháu xin lỗi ạ, thực ra mấy năm nay cháu vẫn luôn giấu ông rất nhiều chuyện, có điều chuyện mẹ cháu là con gái đã thất lạc nhiều năm của nhà họ Đường, cháu cũng vừa biết được gần đây, cháu không hề cố ý giấu ông.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến mấy năm nay cô luôn giấu ông cụ, trong lòng vẫn hơi áy náy.
“Cháu, cháu nói thật sao? Cháu là cô cả nhà họ Đường mà họ vừa nhận lại hả?” Biểu cảm của ông cụ Hàn vẫn hơi kinh ngạc như cũ, lúc này trong giọng điệu ông cụ còn ẩn chứa chút run rẩy.
“Vậy trên mặt cháu?” Bỗng dưng ông cụ Hàn nhìn khuôn mặt của Hàn Nhã Thanh rồi càng trừng lớn hai mắt, ông nhớ trong tấm ảnh mà ông xem, cô gái đó rất rất xinh đẹp.
“Ông ơi, cháu đã hóa trang mặt mình, cái ông nhìn thấy trong ảnh là dáng vẻ thật sự của cháu ạ.” Hàn Nhã Thanh vội giải thích.
“Thật sao, vậy thật sự tốt quá đi, tốt lắm, không ngờ Nhã Thanh nhà ông lại xinh đẹp thế kia, còn nữa, cháu, cháu là chuyên gia tâm lý học tội phạm hả?” Trước đó ông cụ Hàn đã xem vô cùng nghiêm túc nên nhớ rất rõ.
“Vâng ạ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
“Ha ha ha…” Đột nhiên ông cụ Hàn cười lớn thành tiếng: “Tốt, thật sự rất tốt, thì ra cháu gái ông lại giỏi giang thế này, ông còn cứ lo cháu sẽ bị ăn hiếp, hiện giờ ông đã không cần lo lắng nữa.”
“Ông ơi, cháu xin lỗi ông, chuyện cháu trở về nhà họ Đường đã không nói trước với ông, ông sẽ không giận cháu chứ ạ?” Hàn Nhã Thanh hạ giọng thấy rõ, chuyện cô trở về nhà họ Đường đã không nói trước với ông cụ, không biết trong lòng ông cụ sẽ khó chịu hay không?
“Đứa nhóc này, cháu nghĩ linh tinh gì vậy, ông sao có thể tức giận, mẹ cháu là con gái nhà họ Đường, châu là cháu gái nhà họ Đường, nhận lại nhà họ Đường vốn là chuyện nên làm, hiện giờ cháu đã trở về nhà họ Đường, ông cũng đã có thể yên tâm triệt để, sau này ấy mà, chuyện của cháu sẽ do nhà họ Đường dốc lòng dốc sức nhỉ, ông cũng không cần ngày đêm lo lắng nữa.” Ông cụ Hàn rõ ràng đã thở phào một hơi, thực ra ông rất rõ tình trạng cơ thể mình.
Ông thật sự sợ mình đi rồi, Nhã Thanh sẽ không còn nơi nương tựa trên đời này nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông cứ sốt sắng gả Nhã Thanh đi.
Có điều, hiện tại ông đã không cần lo lắng nữa, có chỗ dựa là nhà họ Đường, ai còn dám ăn hiếp Nhã Thanh nhà ông.
Huống hồ chính Nhã Thanh cũng giỏi giang, Nhã Thanh nhà ông là chuyên gia tâm lý học tội phạm!!
“Ông ơi, ý ông là sau này ông không quan tâm cháu nữa ạ?” Hàn Nhã Thanh không khỏi mỉm cười, ông cụ Hàn thật sự yêu thương cô, dù là chuyện gì cũng đều nghĩ cho cô.
“Cháu là cháu gái của ông, đương nhiên ông sẽ quan tâm cháu, sau này cháu có chuyện gì đều do nhà họ Đường lo liệu, ví như hôn nhân đại sự của cháu v.v, vậy thì ông không cần lo lắng cháu sẽ gả cho người xấu nữa.” Lúc này vẻ mặt ông cụ Hàn thấm đượm ý cười, là kiểu cười nhẹ nhõm thoải mái.
Ông cụ Hàn không có kiểu tư tưởng phong kiến cũ, chỉ cần tốt cho Nhã Thanh, có rất nhiều việc, ông đều vui vẻ tác thành.
Tất nhiên Hàn Nhã Thanh thấu hiểu tấm lòng của ông cụ, trong lòng ấm áp, cô rất cảm động, hai mắt cũng hơi rơm rớm.
“Được rồi, ông thật sự hơi mệt, ông muốn nghỉ một lát, không phải lúc nãy Lưu Vũ gọi cháu xuống sao? Cháu đi xem thử rốt cuộc chúng muốn làm gì? Bây giờ ông đã biết khả năng của cháu nên chẳng lo lắng chút nào.” Ông cụ Hàn không khỏe trong người, từ nãy ông đã thấm mệt, chỉ vì lo lắng cho Hàn Nhã Thanh nên cứ không dám nghỉ ngơi.
“Vâng, vậy cháu xuống xem thử.” Sau khi Hàn Nhã Thanh lo liệu cho ông cụ Hàn xong, cô mới xuống lầu.
Dưới lầu, Hàn Trung Dung, Lưu Vũ, Hàn Nghiên Nghiên, còn có Hàn Chí Long đều đang tụ tập ngồi trên sofa, hiển nhiên họ đang đợi Hàn Nhã Thanh.
Thấy Hàn Nhã Thanh đi xuống, Lưu Vũ nhanh chóng đá mắt với Hàn Trung Dung, Hàn Trung Dung biết ý, khẽ gật đầu.
Hàn Nhã Thanh luôn tinh ý quan sát, đương nhiên cô nhìn thấy động tác lén lút của họ, trong lòng không khỏi cười nhạt.
“Nhã Thanh, cháu xuống rồi, cháu xem quà thím mua cho cháu này, cháu qua đây thím quàng thử cho.” Lưu Vũ đứng dậy, vẻ mặt lập tức thấm đượm ý cười, lúc này, trong tay bà ta đang cầm một dải khăn lụa.
Đây chính là món quà bà ta nói, một dải khăn lụa, hơn nữa còn là khăn cũ?
“Thím có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Hàn Nhã Thanh xuống lầu, đi thẳng sang một bên, ngồi xuống.
Lưu Vũ hơi ngượng ngùng, liếc nhanh Hàn Trung Dung một cái.
“Nhã Thanh, có lẽ cháu vẫn chưa biết tình hình hiện giờ của Hàn thị, chú nói cháu biết, hiện giờ Hàn thị đã hoàn toàn bất ổn, tổng cộng hai mươi phần trăm cổ phần trong tay chú bán được có mấy tỷ, có điều, dù chỉ mấy tỷ còn hơn bị hủy hoại trong tay, nếu cháu đồng ý, chú sẽ giúp cháu bán đi, vài tỷ cháu có thể mua được rất nhiều quần áo và giày dép đẹp mới.”
Lúc Hàn Nhã Thanh vừa lên lầu, mấy người bọn họ đã bàn bạc xong, Hàn Nhã Thanh vốn ngốc nghếch ngờ nghệch, vì vậy, họ cảm thấy chỉ cần ông cụ không có đây, họ muốn lừa Hàn Nhã Thanh sẽ rất dễ dàng.
Hàn Nhã Thanh nhìn họ, đồng tử hơi thẫm lại, những người này thật sự quá đen tối, cô vừa xem thử, với giá cổ phiếu hiện giờ của Hàn thị, ba mươi lăm phần trăm cổ phần trong tay ông cụ trước đây có thể bán được cả chục nghìn tỷ, bọn họ chỉ dùng mấy tỷ mà muốn giải quyết cô?
“Thật không? Các người sẽ không lừa tôi chứ?” Hàn Nhã Thanh cố ý giả bộ ngây thơ, ướm hỏi.
“Nhã Thanh, những điều chú nói là thật, chú là chú ruột của cháu, sao có thể lừa cháu.” Hàn Trung Dung gật đầu lia lịa, ánh mắt ông ta rõ ràng càng đượm ý cười, ông ta cảm thấy Hàn Nhã Thanh thật sự quá dễ lừa, lần này ông ta sắp phát tài rồi.