Dương Tầm Chiêu muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả, nhưng dường như lại…
“Anh ba, vì sao ngày hôm đó anh lại đến cục cảnh sát tìm người vậy?” Thiếu tướng Tào Du sau khi liên kết hết toàn bộ sự tình lại với nhau lại nghĩ ra một cái khả năng: “Anh ba, có phải là anh nghi ngờ người phụ nữ hôm đó đến cục cảnh sát chính là người phụ nữ năm năm trước không?”
Tào Du thân là cục trưởng cục cảnh sát, vốn dĩ đã có khả năng quan sát cùng suy đoán cao hơn người thường.
Nhiều năm như thế, bên cạnh anh ba chưa từng có phụ nữ, cho nên người có thể khiến cho anh ba gióng trống khua chiêng đi tìm như vậy, anh ta chỉ có thể nghĩ ra đến chính là người phụ nữ của năm năm trước.
Khung cảnh anh ba đến cục cảnh sát tóm người ngày đó so với khung cảnh của năm năm trước vô cùng giống nhau, thậm chí chỉ có hơn mà không có kém.
Dương Tầm Chiêu không nói chuyện. Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
“M* nó, thật đúng là vậy sao.” Tào Du trợn tròn hai con mắt, nhìn phản ứng này của anh ba, anh ta liền biết được mình đã đoán đúng rồi.
Vốn dĩ anh ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, thật không ngờ thế nhưng lại một phát đoán trúng.
Người phụ nữ kia vậy mà lại có thể là cái người mà năm năm trước đã ‘cường bạo’ anh ba, sau đó lại thành công trốn thoát?!
Hơn nữa, ngày đó sau khi cô ta thành công đào tẩu khỏi tay anh ba thì anh ta cũng trở thành đồng lõa với cô! Anh ta giúp cô ta ngăn anh ba lại, cho cô ta cơ hội thành công chuồn mất?
Nếu như biết được người phụ nữ kia có khả năng chính là người năm năm trước ‘cường bạo’ anh ba, vậy anh ta…
Anh ta vẫn không thể không giúp cô. Dù sao thì Tào Du cũng là cảnh sát nhân dân, anh ta không thể đem sinh mạng vô tội ra để nói đùa được.
Nếu phải nói, thì đây cũng là điểm lợi hại của người phụ nữ kia! Chắc hẳn cô ta cũng đã sớm đoán được tâm tư này của anh ta rồi.
“Vậy anh ba, anh lấy dấu vân tay của ai đến đây vậy?” Cậu năm Tào đột nhiên hỏi đến vấn đề mấu chốt, nếu như anh ba đã nhận ra người phụ nữ hôm trước đến cục cảnh sát là người năm năm trước, vậy dấu vân tay mà hôm nay anh ba mang đến lại là của ai?
“Là của Hàn Nhã Thanh đúng không?” Con ngươi của cậu năm Tào lóe sáng một tia rất nhanh, trong giọng nói mang theo vài phần thăm dò, cái ly uống nước mà anh ba đem tới kia là do nghệ nhân thiết kế riêng, anh ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Nhà của anh ba không phải nơi mà người bình thường có thể tùy tiện đi vào, cốc uống nước ở nhà anh càng không phải thứ mà người bình thường có thể sử dụng.
Nhà của anh ba anh ta tổng cộng đã đến hai lần, chén uống nước anh ta cũng mới chỉ được nhìn qua chứ anh ba chưa cho dùng.
Mà hiện tại anh ba đã đăng ký kết hôn với Hàn Nhã Thanh rồi, Hàn Nhã Thanh cũng đã chuyển đến ở nhà anh ba, vậy thì…
Dương Tầm Chiêu quét mắt liếc anh ta một cái, vẫn im lặng như trước.
Cậu năm Tào biết, bản thân lại đoán trúng rồi! Khóe môi Tào Du hung hăng co rút, Hàn Nhã Thanh? Điều này làm sao có thể? Đánh chết anh ta, anh ta cũng không tin người phụ nữ ngày đó đến cục cảnh sát chính là Hàn Nhã Thanh! !
“Anh ba, ngày đó ở cục cánh sát em cũng xem như đã thấy được năng lực của người phụ nữ kia. Bản lĩnh đó, không phải là thứ mà người bình thường có thể có được. Hai con ngươi của cô ta nhẹ nhàng đảo qua cũng có thể trong nháy mắt nhìn thấu tâm tư của tất cả mọi người. Tâm tư của cô ta cẩn thận đến mức khiến người ta phải sởn cả gai ốc, còn có khả năng trang điểm giống như thuật dịch dung của cô ta…” Tào Du bắt đầu thổi phồng người phụ nữ ngày đó đến cục cảnh sát, nhưng mà lời anh ta nói cũng không phải là quá khoa trương.
Người phụ nữ kia quả thật rất lợi hại!
“Nói trọng điểm.” Dương Tầm Chiêu thản nhiên quét mắt liếc Tào Du một cái, cắt ngang lời nói của cậu năm Tào. Giờ phút này tâm tư của anh đều đặt hết lên trên kết quả đối chiếu, không muốn nghe những lời vô nghĩa kia của anh ta nữa.
Anh biết rõ mấy lời này của Tào Du chỉ là làm nền.
“Em cảm thấy Hàn Nhã Thanh tuyệt đối không phải là người phụ nữ ngày hôm đó đến cục cảnh sát, Hàn Nhã Thanh chắc chắn không có được bản lĩnh như vậy.” Lúc này cậu năm Tào mới nói ra ý nghĩ chân chính của mình. Anh ta không tin Hàn Nhã Thanh có bản lĩnh kia, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, khóe môi mím chặt không nói gì.
Trong cục cảnh sát, anh từ trên người người phụ nữ kia phát hiện ra được một ‘chứng cớ’. Nhưng sau khi trở về nhà, lại không tìm được cái ‘chứng cớ’ đó ở trên người của Hàn Nhã Thanh. Hơn nữa Hàn Nhã Thanh thậm chí còn có ‘bằng chứng’ chứng minh lúc đó cô không có khả năng xuất hiện ở cục cảnh sát, nhưng mà anh vẫn nghi ngờ, hai người chính là một người.
Anh có thể xác định người phụ nữ ở cục cảnh sát ngày hôm đó chính là người phụ nữ năm năm trước, cho nên chỉ cần dấu vân tay trùng khớp, Hàn Nhã Thanh chính là người phụ nữ của buổi tối năm năm trước kia.
“Anh ba, tuy rằng hiện giờ bệnh của Hàn Nhã Thanh đã khỏi rồi, không ngốc nữa, đương nhiên cũng có được một chút ít thông minh, nhưng mà vẫn tuyệt đối không có khả năng lợi hại như vậy được. Người phụ nữ kia là chuyên gia tâm lý học tội phạm mà không ai có thể theo kịp trình độ của cô ta, còn Hàn Nhã Thanh sợ là ngay cả tâm lý học tội phạm là cái gì cũng không biết.” Cậu năm Tào hiếm khi thấy Dương Tầm Chiêu trầm tư, liền tiếp tục phân tích.
Kỳ thật ở trong mắt của Tào Du, Hàn Nhã Thanh thực sự không có điểm nào có thể sánh được với anh ba của anh ta.
Cứ cho là Hàn Nhã Thanh khỏi bệnh rồi, không ngốc nữa, nhưng tuyệt đối cũng không thể nào lợi hại đến như vậy được.
Chuyên gia tâm lý học tội phạm, đó là cái mà người bình thường có thể làm được sao?
“Anh ba, nghe em nói, anh đừng đem chuyện này nghi ngờ lên người Hàn Nhã Thanh nữa. Người phụ nữ ngày hôm đó đến cục cảnh sát so với Hàn Nhã Thanh thật sự là một trời một vực, giữa hai người họ chênh lệch thật sự là quá lớn.”
Con ngươi hơi nheo lại của Dương Tầm Chiêu ẩn hiện một tia lãnh ý. Anh vừa muốn mở miệng thì ngay lúc đó, viên cảnh sát lúc nãy cầm ly uống nước rời đi đã quay trở lại, trong tay không còn ly nhưng lại có một một bản kiểm định.
Con ngươi của Dương Tầm Chiêu dừng trên bản kiểm định kia, ánh mắt lóe lên. Anh biết, bản kiểm định kia chính là kết quả của quá trình đối chiếu.
Kết quả này đối chiếu này cũng nhanh thật đó!!
“Cục trưởng, đã có kết quả đối chiếu.” Viên cảnh sát đi đến trước mặt bọn họ, đem tài liệu đang cầm trên tay đưa đến trước mặt Tào Du.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu hơi lóe sáng, nghe thấy lời nói của viên cảnh sát kia, trong nháy mắt, anh liền vươn tay ra muốn lấy kết quả đối chiếu trên tay vị cảnh sát kia.
Giờ phút này, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra được trong con ngươi của Dương Tầm Chiêu ngầm có vài phần chờ mong, gấp gáp, thậm chí còn mơ hồ có thêm vài phần khẩn trương.
Nhưng mà Tào Du trước đó đã một mực chắc chắn rằng tuyệt đối không có khả năng là Hàn Nhã Thanh, tâm tình anh ta lúc này so với Dương Tầm Chiêu càng nóng vội hơn, càng muốn sớm biết được kết quả. Vì vậy anh ta thân thủ rất nhanh trực tiếp cướp bản tài liệu kia lại, hai mắt cũng rất nhanh nhìn qua tài liệu trong tay.
Trong con ngươi đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu dường như ẩn hiện một tia khác thường, cánh tay vừa mới vươn lên lại thu trở về.
Trong nháy, cậu ba Dương tựa hồ giống như không vội vã muốn nhìn thấy kết quả, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Kết quả đối chiếu có số liệu rõ ràng, vừa nhìn liền hiểu, liếc mắt một cái cũng đủ thấy rõ ràng.
“Anh ba…” Sau khi cậu năm Tào xem xong liền đưa mắt lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, muốn nói lại thôi: “Anh tự mình xem đi.”
Dương Tầm Chiêu không nói gì, dường như thở dài ra một hơi, sau đó mới vươn tay nhận lấy bản tài liệu mà Tào Du đưa qua. Nếu như anh ta tỉ mỉ quan sát liền có thể phát hiện ra được, ngay lúc này động tác của anh có chút cứng ngắc.
Dương Tầm Chiêu cầm lấy tài liệu, dường như ngừng lại trong giây lát rồi mới cúi đầu nhìn. Sau khi nhìn thấy kết quả bên trên, thân hình anh dường như có chút cứng đờ!!
Hai con ngươi của anh cứ như vậy chăm chú nhìn thẳng vào kết quả đối chiếu, bất động, không nói thành lời.