Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1137: ĐƯỜNG MINH HẠO CÁO TRẠNG, MẸ, CON BỊ NGƯỜI TA BẮT CÓC RỒI (4)


“Đúng, ông đoán không sai, là cậu nói cho tôi biết.” Đường Minh Hạo không phủ nhận, thừa nhận dứt khoát, dáng vẻ không chút sợ hãi.


“Ông đừng dây dưa có những chuyện này hay không, cũng đừng kéo tới trên người người khác, ông cứ nói thẳng, ông muốn làm thế nào đi?” Đường Minh Hạo tiếp đó lại cực kỳ bá đạo bổ sung một câu, sau đó lại ưỡn cái ngực nhỏ của mình.


Nó là nam tử hán, nó không thèm sợ đâu!!


“Con cảm thấy ba sẽ làm thế nào?” Dương Tầm Chiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi của nó, cậu ba Dương nhìn thân thể nho nhỏ trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường, thực ra anh bây giờ thật sự không biết nên làm gì.


Đứa bé này mặc dù còn nhỏ, nhưng lại cực kỳ có chủ kiến, hơn nữa có thể nhìn ra nó rõ ràng có ý nhắm vào anh.


Đứa bé này độc lập, quật cường, có chủ kiến, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm, cho nên…


Cậu ba Dương lúc này thật sự cảm thấy có chút đau đầu.


Nó không phải Đường Vũ Kỳ, không thể dùng cách đối phó với Đường Vũ Kỳ để dùng với nó.


Cậu ba Dương bình thường hô mưa gọi gió trên thương trường, có thể nói là không gì không làm được, nhưng lúc này ngay trước mặt con trai mình, anh lại thật sự có chút thấp thỏm.


Anh thật sự không có kinh nghiệm.


Mặc dù trước đó anh đã nhận thân với Đường Vũ Kỳ, nhưng cô bé là công chúa nhỏ cực kỳ mềm mại đáng yêu, căn bản không có phiền não về phương diện này.


“Tôi làm sao biết ông muốn làm thế nào? Tôi chỉ biết ông bắt cóc tôi.” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, khí thế tuyệt đối không nhượng bộ, tuyệt đối không thỏa hiệp, hơn nữa nó lại nhắc tới chuyện anh bắt cóc nó, rất rõ ràng nó vẫn chưa bỏ qua chuyện này.


“Đúng rồi, chuyện ông bắt cóc tôi, tôi vẫn chưa nói cho mẹ biết đâu, tôi cảm thấy mình nên nói với mẹ một tiếng, dù sao thì đây cũng là chuyện lớn.” Nó không thích cảm giác bị động, mà trong tình huống này, nó muốn nắm thế chủ động thì cách tốt nhất chính là làm lớn chuyện anh bắt cóc nó.


Nó có thể nhìn ra anh không để ý nó, nhưng anh sẽ để ý mẹ đi?


Khuôn mặt cậu ba Dương vốn bình tĩnh khi nghe thấy nó muốn cáo trạng với Hàn Nhã Thanh thì sắc mặt rõ ràng đã thay đổi, sự bình thản ban đầu không còn nữa, anh nhìn nó, đôi mắt khẽ híp lại: “Chuyện giữa đàn ông với nhau, chúng ta tự mình giải quyết, cáo trạng với phụ nữ tính bản lĩnh gì chứ.”


Lúc này, giọng nói của cậu ba Dương cũng không còn thản nhiên như trước nữa, mà thêm vài phần lo lắng.


“Không, tôi vẫn là một đứa bé, vẫn còn là một bé con, bé con gặp phải vấn đề thì nói cho mẹ biết là chuyện rất bình thường.” Đường Minh Hạo thấy sắc mặt anh cuối cùng đã thay đổi thì trong lòng không nhịn được đắc ý, nó biết dùng cách này đối phó anh thì nhất định sẽ có tác dụng mà.


Đã hữu dụng như vậy thì bạn nhỏ Đường Minh Hạo đương nhiên sẽ nghĩ cách lợi dụng một phen rồi!!


Nhưng nó đắc ý lại cũng không nhịn được buồn bực, anh quả nhiên chỉ để ý mẹ, không để ý nó.


Cố Ngũ nghe thấy lời của nó thì khóe môi không nhịn được giật giật, cậu chủ nhỏ còn là một bé con?


Bé con gặp phải vấn đề thì phải nói với mẹ?


Lời này nghe không sai, nhưng dùng trên người cậu chủ nhỏ thì anh ta cảm thấy quá khiếp đảm.


Với năng lực của cậu chủ nhỏ, vốn không cần tìm bất kỳ ai giúp đỡ, cậu ấy tuyệt đối có thể tự mình giải quyết tất cả vấn đề, chuyện trước đó đã đủ để chứng minh tất cả.


Năng lực chiến đấu của cậu ấy đã hoàn toàn khiến họ không cách nào đáp trả.


Cậu chủ nhỏ lại còn muốn tìm cứu viện bên ngoài, hơn nữa còn là cứu viện mạnh mẽ như bà chủ?


Hành động này của cậu chủ nhỏ quá phạm quy rồi!!


Nếu để bà chủ biết lão đại bắt cóc cậu chủ nhỏ, hậu quả Cố Ngũ không dám nghĩ tới.


“Cậu chủ nhỏ, có chuyện gì thì thương lượng, có chuyện thì bình tĩnh thương lượng, vẫn là đừng làm bà chủ kinh sợ.” Cố Ngũ lại lên tiếng khuyên nhủ, anh ta thật sự hi vọng chuyện này có thể dàn xếp ổn thỏa, tốt nhất đừng để bà chủ biết.


“Cậu chủ nhỏ, chúng ta vẫn là đừng nói với bà chủ, tránh cho bà chủ lo lắng.” Anh ta không dám đi khuyên lão đại nhà mình, chỉ đành khuyên Đường Minh Hạo, nhưng anh ta rõ ràng quên mất tiểu ác ma Đường Minh Hạo thực ra không dễ nói chuyện.


“Mẹ tôi gan lớn, sẽ không bị dọa, dù có dọa, cũng không phải là tôi dọa, là kẻ bắt cóc tôi dọa.” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, mặc dù nhìn như trả lời Cố Ngũ, lại rõ ràng nói cho Dương Tầm Chiêu nghe.


Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất rõ ràng, tình huống kiểu này, dù nói cho mẹ biết thì mẹ cũng không có gì lo lắng, dù sao thì nó bây giờ cũng không có nguy hiểm gì.


“Cậu chủ nhỏ, cũng không thể nói vậy, chuyện này mà, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.” Cố Ngũ vẫn quyết định làm người hòa giải, ý muốn nói đạo lý với tiểu ác ma Đường Minh Hạo.


“Đó là người lớn các người quá giả tạo, thế giới của trẻ con chúng tôi là đơn thuần nhất, có một nói một, có hai nói hai, tuyệt đối không nói dối.” Xưng hô tiểu ác ma của Đường Minh Hạo tuyệt đối không phải gọi suông, tuyệt đối là danh xứng với thực, một câu của tiểu ác ma trực tiếp chặn tất cả những lời của Cố Ngũ.


Anh ta ợ một cái, sau đó dùng sức vỗ ngực mình, nhưng anh ta vẫn cảm thấy ngực mình nghẹn khuất khó chịu.


Thế giới của trẻ con mà cậu chủ nhỏ vừa nói là đơn thuần nhất?! Đơn thuần nhất?!


Anh ta thừa nhận, thế giới của trẻ con là đơn thuần nhất, nhưng nó có liên quan gì với cậu chủ nhỏ?


Cậu chủ nhỏ sao lại mặt dày nói ra được những lời này?


“Tôi ngẫm nghĩ, chuyện bắt cóc lớn như vậy, tôi nhất định phải nói cho mẹ biết, nếu không là không đúng.” Tiểu ác ma Đường Minh Hạo cố ý bổ sung một câu.


Dương Tầm Chiêu nhìn nó, đôi mắt híp lại lóe lên tia sáng, cậu ba Dương mím môi, ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nói đi, con muốn làm gì? Hay là con có yêu cầu gì?”


Cậu ba Dương vừa nói ra lời này liền chứng minh anh đã thỏa hiệp trước, đương nhiên anh cảm thấy vì bà xã của mình mà thỏa hiệp với con trai mình không phải là chuyện gì mất mặt.


Hơn nữa con trai anh có thể khiến anh chủ động thỏa hiệp, trong lòng anh kiêu ngạo vì đứa con trai này!!


“Không, tôi không có yêu cầu gì với ông cả, tôi chỉ muốn nói sự thật chuyện ông đã làm với tôi cho mẹ nghe.” Tiểu ác ma Đường Minh Hạo nghe thấy anh thỏa hiệp thì trong lòng thầm đắc ý, nhưng đối với sự thỏa hiệp của anh, nó không định cứ bỏ qua như vậy.


Anh khẽ cau mày, anh cứ nhìn nó như vậy, bờ môi mím chặt, không nói gì nữa.


Thực ra cậu ba Dương thật sự không biết xử lý chuyện của trẻ con.


Phải nói rằng dáng vẻ anh lúc này nhìn rất đáng sợ, ngay cả Cố Ngũ cũng cảm thấy sợ hãi.


Nhưng tiểu ác ma Đường Minh Hạo không sợ, nó còn lấy điện thoại mình ra, tìm số của mẹ, ngón tay chuyển tới con số trên điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK