Hàn Nhã Thanh giật mình, nhanh chóng tránh đi, không chỉ là vì anh hôn mà là do mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Hôm nay tới tham gia bữa tiệc cô đã dùng đồ giải rượu từ sớm rồi, nhưng bây giờ anh uống nhiều rượu như vậy, nếu cô bị anh hôn thì có khả năng cô sẽ lại choáng.
“Sao vậy? Sợ à?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khẽ mỉm cười, cười với ý tứ sâu xa: “Sợ rượu sao?”
Cô sợ rượu, dĩ nhiên là anh biết điều đó, cho nên anh chính là cố ý. Vừa rồi anh uống không ít rượu.
Ra khỏi phòng khách, đám người đang ghét kia cũng không đi theo, đối phó với Lý Vận rất dễ dàng, nhưng anh nhận được tin tức nói bên ngoài có không ít người của Mạc Bách.
Cho nên anh đặc biệt đợi cô ở đây.
Trong một khách sạn như thế này thì nhà vệ sinh không bị giám sát nên là nơi an toàn nhất, ở đây cũng đều là người của anh, không có người khác trà trộn vào.
Dù trong hoàn cảnh nào thì anh cũng sẽ không để cô có bất kỳ nguy hiểm gì.
Giờ phút này, khó khăn lắm mới ôm được sự mềm mại thơm mát vào lòng, rốt cục Dương Tầm Chiêu cũng coi như có chút hài lòng.
“Sợ bị chó gặm.” Hàn Nhã Thanh vốn đang tức giận, giờ phút này nghe thấy anh hỏi cô càng tức giận hơn. Anh biết rất rõ là cô sợ rượu, anh uống nhiều rượu như vậy rồi mà còn cố ý đến hôn cô.
Anh đang muốn trực tiếp làm cô ngất đi à? Làm cô ngất rồi sau đó thì sao?
Dương Tầm Chiêu giật mình, lập tức cười khẽ. Lúc cô nhanh mồm nhanh miệng phản kích như vậy đúng là thú vị, cực kỳ giống con mèo hoang duỗi móng vuốt nhỏ ra.
Anh thích cô như thế này, dù sao cũng tốt hơn vẻ mặt bình tĩnh của cô lúc cô giả vờ không quen biết anh.
“Không phải em vẫn luôn thích sao?” Dương Tầm Chiêu cố ý đến gần cô, ghé sát môi cô rồi cố ý thở ra, để cô hít vào hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh.
Dù gì thì anh với cô cũng đã làm vợ chồng ba tháng. Bình thường khi anh hôn cô, mặc dù cô không đáp lại quá nhiệt tình, nhưng rõ ràng là vẫn có cảm giác, cho nên hiển nhiên là cô vẫn rất thích.
Cô nói thế nào không quan trọng, quan trọng cô thích là được rồi.
Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, người này quả nhiên mặt càng ngày càng dày.
Mắng anh như thế mà anh cũng không có phản ứng gì, lại còn có thể cười được.
Cho nên giờ phút này Hàn Nhã Thanh không muốn nói nhiều với anh làm gì.
“Ngài Dương, xin hãy buông tôi ra.” Hiện tại Hàn Nhã Thanh chỉ muốn rời khỏi người đàn ông không biết xấu hổ này thật xa, càng xa càng tốt.
“Em gọi tôi lại một tiếng ngài Dương thử xem?” Dương Tầm Chiêu nghe thấy cô gọi anh là ngài Dương thì cảm thấy đặc biệt chói tai, chưa kể giờ phút này cô vẫn dùng thái độ khách sáo, xa lạ.
“Ngài Dương…” Từ trước đến giờ Hàn Nhã Thanh ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cho nên cô mở miệng lần nữa, vẫn muốn tiếp tục gọi ngài Dương.
Nhưng Dương Tầm Chiêu đột nhiên cúi đầu, cắn một cái lên cổ cô, sau đó môi anh ghé sát vào tai cô, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một: “Nếu em còn tiếp tục gọi một tiếng nữa… Thử xem…”
Lời nói của anh nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng sự đe dọa lại rất rõ ràng.
“Nếu em không ngại, tôi cũng rất tình nguyện.” Sau đó dường như Dương Tầm Chiêu cảm thấy vẫn chưa đủ nên lại từ từ bồi thêm một câu.
Hàn Nhã Thanh tức giận, cô thầm thở ra, cố hết sức làm cho mình mình bình tĩnh lại, nhưng quả thực là cô không dám tiếp tục gọi cái tên vừa rồi đang gọi dở kia ra.
Cô biết anh rất hỗn, lại còn rất mặt dày, thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.
Cho nên cô thật sự không muốn thử, bởi vì cô không phải là đối thủ của anh, cô đánh không lại anh.
“Rốt cục là anh muốn làm gì? Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, trước kia không quen biết, anh như thế này không thích hợp.” Hàn Nhã Thanh quyết định cho dù Dương Tầm Chiêu có nhận ra cô hay không thì cô cũng giả vờ không quen biết anh.
Người vô liêm sỉ không biết xấu hổ như vậy, cô không muốn thừa nhận biết anh.
Giờ phút này tính tình nóng nảy của Hàn Nhã Thanh bị anh kích động, cô ghét nhất là người khác uy hiếp cô.
Chỉ có điều lúc này Hàn Nhã Thanh không tiếp tục gọi “ngài Dương” nữa mà là trực tiếp gọi “anh”.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu nheo lại, nhìn chằm chằm cô mãnh liệt, khóe môi cong lên từng chút từng chút một: “Lần đầu tiên gặp mặt? Hả?”
“Trước kia không quen biết? Hả?” Giờ phút này Dương Tầm Chiêu gần như là cắn răng nghiến lợi nói.
Hơn nữa mỗi một câu nói ra thì sức lực lại tăng lên một chút.
“Vốn là…” Hàn Nhã Thanh mở miệng, định trả lời vấn đề của anh.
Bây giờ cô vừa mở miệng, ý nghĩa rất rõ ràng, Dương Tầm Chiêu đột nhiên tăng thêm sức lực, cô cảm thấy tức ngực, lời nói trong miệng cứ thế bị anh cứng rắn cắt đứt.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu cứ thế nhìn cô chằm chằm, con ngươi hiện lên sự cảnh cáo rõ ràng, còn có một chút nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
Anh thề, nếu cô còn dám nói không biết anh, anh cam đoan hiện tại sẽ cắn chết cô không chút do dự…
“Vốn là không biết.” Nhưng hết lần này tới lần khác, sau khi Hàn Nhã Thanh dễ thở hơn, dưới ánh mắt cảnh cáo rõ ràng đó trực tiếp bổ sung câu nói vừa rồi.
Hoàn toàn chính là câu nói mà Dương Tầm Chiêu không muốn nghe thấy nhất.
Dương Tầm Chiêu vô cùng tức giận, vô cùng hận.
Cô thật sự như vậy?
Thật sự giả vờ không biết anh? Thật sự là dám nói.
Cho tới bây giờ cô vẫn không muốn thừa nhận thân phận của mình?
“Không sao, vậy thì làm quen lại một lần nữa.” Giờ phút này Dương Tầm Chiêu hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự là tàn nhẫn không thể trực tiếp cắn chết cô, cho nên lúc môi anh chạm vào cổ cô, thật sự chính là cắn.
Mặc dù không dùng sức quá mạnh, nhưng vẫn hơi đau.
Hàn Nhã Thanh bị đau, lông mày cau lại, Dương Tầm Chiêu nói muốn làm quen lại, cách làm quen của anh chính là như vậy sao?
Vừa rồi không phải anh cùng một mỹ nữ khác cùng rời đi sao? Vì sao anh không đi theo mỹ nữ kia tìm hiểu sâu hơn một bước? Sao phải đến quấn lấy cô?
Hàn Nhã Thanh muốn đẩy anh ra, nhưng cô hoàn toàn không đẩy được anh, sức cô hoàn toàn không thể chống lại được anh.
Giờ phút này trong lòng cô rất tức giận, giận anh đối xử với cô như vậy. Họ đã ly hôn, anh dựa vào cái gì mà làm như thế? Dựa vào cái gì?
“Anh buông tôi ra.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh cực kỳ tức giận, trong giọng nói đều là sự tức giận. Lúc này cô đã quên che giấu và kiềm chế.
“Không buông.” Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt khẽ cười, trông đặc biệt muốn ăn đòn, anh ôm được vợ mình cũng không dễ dàng chút nào, anh còn chưa ôm đủ, làm sao có thể buông ra.
Anh chẳng những không buông mà còn muốn…
Sau đó anh đột nhiên cúi đầu, hôn thẳng vào môi cô.