Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1099: ANH TỰ LÀM BẬY, KHÔNG THỂ SỐNG! BÌNH YÊN TRƯỚC BÃO (2)


Tư Đồ Không không nói gì nữa, anh cảm thấy anh ta chẳng còn gì để nói nữa rồi.


Sau đó, Tư Đồ Không tàn nhẫn giày vò cô, hơn nữa từ đầu đến cuối còn chẳng thực hiện biện pháp phòng tránh nào.


Liễu Ảnh đã quyết định hôm sau đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống nên chẳng bảo anh làm gì nữa.


Chỉ là hôm nay anh y như con thú hoang, năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Liễu Ảnh thấy anh như thế.


Ngay cả lúc hai người vừa ở chung với nhau, anh cũng chưa hề tàn nhẫn muốn cô như thế.


Đến cuối cùng không biết là Liễu Ảnh ngủ mất hay là ngất đi nữa.


Hôm sau, lúc Liễu Ảnh tỉnh lại là đã gần trưa, Tư Đồ Không đã không ở trong phòng nữa.


Liễu Ảnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, anh không có ở đây là tốt nhất, anh không có ở đây thì cô có thể yên lặng rời đi.


Cô cảm thấy những gì nên nói thì tối qua hai người họ đã nói rồi, cô cũng nói với anh, hôm nay cô sẽ đi.


Vậy nên chẳng cần phải tạm biệt gì.


Tất nhiên, quan hệ của họ hình như cũng chẳng cần tạm biệt gì.


Liễu Ảnh đứng dậy, đơn giản sửa sang, sau đó thì bắt đầu thu dọn hành lý.


Thật ra đồ đạc của cô ở đây cũng không nhiều, cô cũng chẳng cần thu dọn gì nhiều.


Liễu Ảnh biết một ngày nào đó cô sẽ đi, thế nên trong lòng cô chưa bao giờ coi nơi này là nhà mình. Nếu không phải là nhà mình, đương nhiên cô sẽ chẳng mua nhiều đồ về, từ trước đến nay cô cũng chẳng trang hoàng thêm gì.


Mọi thứ đều là Tư Đồ Không cho người chuẩn bị.


Liễu Ảnh chỉ bỏ một vài bộ đồ mình mua, và một ít đồ dùng sinh vào va ly của mình, đồ cô thu dọn đều là đồ của cô.


Những món đồ mà Tư Đồ Không mua cho cô, cô cũng không lấy, Tư Đồ Không mua cho cô rất nhiều quần áo, cô cũng chưa mặc, thậm chí có rất nhiều chiếc còn chưa tháo mác.


Còn những món đồ trang sức mà Tư Đồ Không mua cho cô, phần lớn cô còn chưa mở niêm phong, ngoại trừ khi bị Tư Đồ Không ép ra ngoài, bị Tư Đồ Không ép đeo mấy thứ đó, đến tận bây giờ Liễu Ảnh không hề chủ động chạm vào những món đồ khác.


Hai năm đầu, Tư Đồ Không cũng không mua gì cho cô, hình như bắt đầu từ năm thứ ba, Tư Đồ Không thích mua quà cho cô. Tư Đồ Không mua quà cho cô cũng không phải vào các ngày đặc biệt, mà là anh nổi hứng muốn mua thì mua về.


Sau đó Tư Đồ Không bắt đầu mua quần áo cho cô, mỗi lần đều mua rất nhiều.


Áo quần đều là Tư Đồ Không tự mua về, từ trước đến nay anh chưa từng hỏi ý kiến của cô, đương nhiên Tư Đồ Không mua về, cô không mặc thì Tư Đồ Không cũng không nói gì.


Sau đó Tư Đồ Không cứ liên tục mua, cô cũng chẳng mặc, lâu dần, trong tủ đồ toàn là áo quần mới.


Liễu Ảnh cũng không nhìn những bộ đồ mới đó, một vài cái còn chưa tháo mác, đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng mang mà thôi!


Mà Tư Đồ Không đưa thẻ cho cô, cô cũng chưa từng dùng, thậm chí cô còn không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền.


Mấy năm qua, cô vẫn kiên trì làm việc, tuy số tiền cô kiếm được không nhiều, nhưng cũng đủ để cô dùng rồi.


Ngoại trừ số tiền năm đó Tư Đồ Không cho cô để giúp nhà cô giải quyết rắc rối, thì cô chưa từng dùng thêm một ngàn nào của Tư Đồ Không.


Liễu Ảnh lấy thẻ ra khỏi ngăn kéo rồi đặt lên bàn.


Nếu đã kết thúc, Liễu Ảnh hi vọng mọi chuyện kết thúc rõ ràng, cô không muốn nợ anh.


Liễu Ảnh dọn dẹp xong xuôi, đang định kéo va ly, sau đó thì cô có thể đi rồi.


Nhưng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.


Liễu Ảnh run run, nhìn qua theo bản năng, sau đó thì thấy Tư Đồ Không đang đứng trước cửa, đôi mắt anh lướt qua va ly của cô, không nói gì, cũng không có sự thay đổi cảm xúc nào.


“Xuống ăn sáng.” Tư Đồ Không dời mắt khỏi va ly hành lý đã thu dọn xong xuôi của cô, khi ánh mắt dời đi, ánh mắt anh rất lạnh lùng, còn có chút gì đó đau lòng không giấu được.


Anh tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh!!


“Không cần đâu, tôi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi, tôi có thể đi ngay lập tức.” Liễu Ảnh thấy anh không nói gì, cũng không có ý định muốn ngăn cô lại, hơn nữa hình như hôm nay trông anh dịu dàng hơn bình thường nhiều, Liễu Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


“Đi xuống ăn sáng.” Mắt Tư Đồ Không cụp xuống, cánh tay buông thõng bên người âm thầm siết lại, nhưng anh vẫn tự nói với mình là phải bình tĩnh, anh không trực tiếp trả lời cô, mà lặp lại câu nói ban nãy.


“Bình thường tôi cũng không ăn sáng.” Liễu Ảnh rõ ràng sửng sốt, cô không hiểu tại sao anh cứ kiên trì để cô xuống ăn sáng?


Từ trước đến giờ anh sẽ không để ý những việc này của cô, hơn nữa bây giờ cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, ăn sáng làm gì nữa?


Bình thường thật sự cô rất ít khi ăn sáng, mà chủ yếu là lúc này cô không muốn ăn cơm với anh, sắp phải đi rồi, hình như cũng không cần thiết nữa đúng không?!


Hơn nữa cô còn vội vàng đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp đây.


Bình thường kinh nguyệt của cô không đều, thế nên thời gian an toàn không đúng lắm với cô, tuy theo dự đoán thì sắp đến kì hành kinh rồi, tối hôm qua chắc đang trong thời gian an toàn, nhưng để bảo đảm thì cô nhất định phải đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp về uống.


Liễu Ảnh không nhìn nữa, mà dời mắt về, tiếp tục thu dọn va ly, đồ đạc đã bỏ vào xong, sau cùng cô kéo khóa kéo của va ly lại, sau đó cô định đứng dậy kéo va ly đi.


Nhưng vào lúc này, Tư Đồ Không đột nhiên bước tới, đi vào phòng, anh đi tới bên cạnh cô, sau đó thì cúi người rồi bế cô lên.


“Anh? Anh làm gì vậy?” Liễu Ảnh hoảng sợ, suýt nữa hét lên.


“Đi ăn sáng.” Tư Đồ Không nhìn cô, trả lời rất tự nhiên, sau đó thì ôm cô ra ngoài.


“Tôi, tôi tự đi được.” Tuy đã ở chung với anh năm năm rồi, nhưng Liễu Ảnh hoàn toàn không quen với hành động như thế của anh.


“Nếu tôi nhớ không nhầm thì ban nãy tôi đã gọi em hai lần.” Tư Đồ Không nhìn cô, lông mày nhướng lên, lúc này giọng nói anh lạnh nhạt không nghe được cảm xúc gì nhiều.


“Bây giờ tôi đi xuông ăn, tôi tự đi.” Liễu Ảnh thật sự không ngờ anh sẽ ôm cô xuống lầu ăn sáng, từ trước đến giờ Tư Đồ Không chưa hề làm chuyện như thế.


Ngoài trừ chyện thân mật nhất, thật sự Tư Đồ Không rất ít khi ôm cô.


Hôm nay Tư Đồ Không uống lộn thuốc hay sao?!


Hay là mọi chuyện kết thúc rồi nên Tư Đồ Không muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng cô?!


Thật ra thì không cần đâu, sau này có khi hai người họ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau nữa.


Hơn nữa năm năm qua, rốt cuộc anh là người thế nào thì cô cực kì rõ ràng rồi, thời khắc cuối cùng này thật sự không cần phải làm thêm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK