“Thím hai, thím có thể nói cho cháu biết, vì sao thím lại khẳng định video trước là thật không?” Hàn Nhã Thanh lại nhìn về phía Lưu Vân lần nữa, ánh mắt trong trẻo mà chân thành.
“Sao tôi biết, đây đều là cô…” Lưu Vân hung ác trừng Hàn Nhã Thanh, không nhịn được rống lên, chỉ là Hàn Trung Dung bên cạnh bỗng nhiên giữ chặt bà ta lại.
“Nếu thím hai đã không biết chuyện gì xảy ra, vậy chúng ta báo cảnh sát đi, nghe nói chuyện không giải quyết được thì tìm cảnh sát, cảnh sát sẽ giải quyết giúp chúng ta.” Hàn Nhã Thanh thầm cười lạnh, so với Lưu Vân , Hàn Trung Dung xảo quyệt hơn nhiều, chỉ là lần này cô cũng không muốn dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Giờ phút này Hàn Nhã Thanh chủ động đề xuất việc báo cảnh sát, nói rõ cô không thẹn với lòng, đủ để chứng minh video trước liên quan đến cô là giả, bằng không, ai dám báo cảnh sát vào lúc này chứ?
“Ôi chao, không ngờ trong lòng cô cả Hàn hình tượng cảnh sát nhân dân chúng tôi lại cao lớn như vậy.” Nghe thấy lời Hàn Nhã Thanh nói, Cậu năm Tào vui vẻ.
“Thanh Thanh , việc này báo cảnh sát sợ không hay lắm, chỉ sợ sẽ tạo thành một số ảnh hưởng không tốt với Ôn Thị.” Hàn Trung Dung nghe Hàn Nhã Thanh nói muốn báo cảnh sát, sắc mặt cũng thay đổi.
Rất rõ ràng, anh ta biết rõ việc này là do Lưu Vân gây ra.
Mà rõ ràng trên mặt Lưu Vân cũng có thêm vẻ bối rối và sợ hãi.
“Ông nội, chúng ta có thể báo cảnh sát không?” Hàn Nhã Thanh không để ý đến Hàn Trung Dung, mà trực tiếp hỏi ông cụ Hàn.
“Được, tùy cháu, cháu muốn sao thì làm vậy.” Ông cụ Hàn chậm rãi gật đầu, nét mặt tràn đầy vẻ nuông chiều.
Giờ phút này, dù ai cũng nhìn ra Ông cụ Hàn thật sự thương yêu Hàn Nhã Thanh , vì vậy, lúc này ông tình nguyện bêu việc xấu trong nhà ra bên ngoài, cũng không muốn để cho Hàn Nhã Thanh chịu oan ức.
“Anh ba, em có thể xuống bắt người rồi chứ?” Cậu năm Tào xem trò vui đã nghiền, lúc này tâm trạng rất thoải mái, vì vậy vô cùng niềm nở.
“Bắt đi, đừng có thả ra nữa.” Dương Tầm Chiêu đột nhiên phun ra một câu như vậy.
“Anh ba, anh thật độc ác, bà Hàn cũng chỉ là nói xấu hãm hại, nhiều nhất có thể giam mấy tháng là được lắm rồi, sao có thể nhốt cả đời?” Khóe miệng cậu năm Tào giật giật, anh ba làm như vậy cũng thật độc ác quá rồi.
“Có chuyện gì mà cảnh sát nhân dân cậu không thể giải quyết?” Dương Tầm Chiêu thản nhiên quét mắt nhìn cậu ta một cái.
Cậu năm Tào sững sờ, sao cậu ta nghe câu này có chút gì đó là lạ chứ? Giống như là nhằm vào câu trước của cậu ta vậy.
Sao cậu ta lại phát hiện đột nhiên anh ba trở nên hẹp hòi, chuyện gì cũng so đo từng tí một như thế chứ.
Nhưng mà trong lòng cậu năm Tào rất rõ ràng, loại người như bà Ôn, mặt ngoài dịu dàng điềm đạm, thật ra là người có lòng dạ độc ác nhất, nếu thật sự muốn điều tra, nhốt bà ta cả đời cũng vẫn là nhẹ.
“Anh ba, sao em lại cảm thấy anh là đang bảo vệ cô cả Hàn chứ?” Cậu năm Tào nhìn anh, trong ánh mắt mang theo ý cười, trong lòng của cậu ta rất rõ ràng, chuyện vừa rồi anh ba giao phó cậu ta đều là vì Hàn Nhã Thanh .
“Cô ấy, người khác không thể động vào.” Dương Tầm Chiêu không mảy may che giấu mục đích của mình, một câu nghe rất đơn giản nhưng lại chứa dựng sự kiêu ngạo khiến Cậu năm Tào tặc lưỡi.
Ý của anh ba là, người anh ba để mắt đến, anh ấy có thể động, nhưng người khác thì không thể.
Anh ba quả nhiên là anh ba!!! Đủ ngông cuồng, đủ kiêu căng, đủ bá đạo, đột nhiên cậu ta nhớ đến, anh ba nhà cậu ta chính là một người bao che khuyết điểm nhất.
“Anh ba, trò vui đã xem xong, tiếp theo, anh định làm gì?” Cậu năm Tào xem trò vui rất hài lòng, cậu ta biết, nhất định anh ba cũng xem rất hài lòng, vì vậy, tiếp theo chắc chắn anh ba sẽ có hành động.
Bây giờ cậu ta rất chờ mong, chờ mong chuyện sẽ xảy ra tiếp đó.