Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 300: CẬU BA DƯƠNG ĐẮC Ý, CẢM GIÁC ĐƯỢC VỢ BẢO VỆ THẬT LÀ TỐT (2)


Mà lúc này phòng khách dưới lầu.


Một người hầu gái vừa lau bàn vừa quan sát Hàn Nhã Thanh, trong đôi mắt của cô ta có sự độc ác.


Cô ta đã làm người hầu ở nhà họ Dương rất nhiều năm, ông cụ Dương và bà cụ Dương đã biết thân phận của cô ta, nhưng bọn họ vẫn để cô ta làm người hầu nhà họ Dương.


Cô ta không cam lòng lại không lựa chọn nào khác, ánh mắt Kim Ngọc Ngân nhìn về phía Hàn Nhã Thanh càng oán hận và độc ác.


Cô ta biết lần này vì sao ông cụ gọi Dương Tầm Chiêu trở về, lúc này hành động của Dương Tầm Chiêu thật sự hoàn toàn chọc giận ông cụ.


Nếu lúc này Hàn Nhã Thanh lại làm một số việc khiến ông cụ không vui, vậy thì…


Kim Ngọc Ngân nhìn phòng khách trưng bày mấy món đồ cổ, trong con ngươi cô ta nhanh chóng loé lên tính kế.


“Mợ chủ, cô có thể đến đây giúp tôi một chút được không.” Kim Ngọc Ngân cố ý đi tới bên cạnh mấy món đồ cổ, sau đó gọi Hàn Nhã Thanh.


Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu lên nhìn Kim Ngọc Ngân một cái, ánh mắt đảo đồ cổ bên cạnh Kim Ngọc Ngân thì khóe môi cong lên một cái, thật ra lúc trước Kim Ngọc Ngân lén quan sát cô thì cô đã sớm phát hiện, hơn nữa cô cũng phát hiện sự độc ác trong mắt Kim Ngọc Ngân.


Cho nên lúc này cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Kim Ngọc Ngân, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn đi tới.


Kim Ngọc Ngân thấy Hàn Nhã Thanh rất nghe lời đi tới thì trong lòng mừng thầm, đồ ngốc này thật là dễ lừa.


Kim Ngọc Ngân nhìn Hàn Nhã Thanh đi đến bên cạnh mình thì giả vờ nghiêng người qua một bên, sau đó cố ý kéo Hàn Nhã Thanh một cái, tay đẩy cô về phía chén sứ thời nhà Tống kia, ông cụ Dương đã bỏ ra sáu mươi tỷ mua chén sứ đó, quan trọng là ông cụ Dương rất thích.


Mục đích của Kim Ngọc Ngân muốn làm cho Hàn Nhã Thanh làm vỡ chén sứ mà ông cụ thích, ông cụ Dương vốn tức giận vì những gì Dương Tầm Chiêu làm, nếu ông thấy Hàn Nhã Thanh làm vỡ chén sứ của mình thì chắc chắn càng tức giận, càng chán ghét Hàn Nhã Thanh, đương nhiên ông cụ cũng sẽ giận chó đánh mèo lên Dương Tầm Chiêu.


Lúc này Dương Tầm Chiêu thân mình lo chưa xong, nhất định cũng không cách nào bảo vệ Hàn Nhã Thanh.


Không thể không nói kế hoạch của Kim Ngọc Ngân không tệ.


Nhưng tay Hàn Nhã Thanh lại lướt qua chén sứ, mà đưa tay về phía bình sứ khác.


Lực tay Hàn Nhã Thanh rất vừa vặn, tay vừa chạm vào bình sứ, bình sứ nghiêng qua một bên, sau đó rơi xuống mặt đất, vỡ nát thành những mảnh.


Nghe nói ông cụ Dương đã dùng 150 tỷ mua bình sứ đó.


Nghe nói bình sứ này là gốm Thanh Từ của thời nhà Đường.


Gốm Thanh Từ là gốm men ngọc tốt nhất thời nhà Đường, gốm chưa nung vô cùng mịn, tầng men đều nhau, bóng loáng nhẵn nhụi, giống như băng như ngọc, gốm men này có màu xanh biếc “Như nghìn đỉnh núi xa” mê người, lúc đó gốm Thanh Từ này cung cấp cho hoàng thất.


Cho nên ông cụ Dương dùng 150 tỷ mua về, giá này có chút kinh khủng cũng rất giá trị.


Mà hiện tại Hàn Nhã Thanh làm vỡ bình sứ ông cụ dùng 150 tỷ mua về, mảnh sứ vỡ nát, từng mảnh vỡ vụng trên mặt đất.


Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu 150 tỷ chất đống ở đây thì có lẽ càng đẹp mắt, càng đồ sộ.


Kim Ngọc Ngân nhìn mảnh vỡ dưới đất, nhất thời mặt xám như tro tàn, cô ta, cô ta muốn làm cho Hàn Nhã Thanh làm vỡ chén sứ nhỏ chọc ông cụ tức giận.


Nhưng cô ta không ngờ cô lại làm vỡ bình sứ ông cụ thích nhất, dùng 150 tỷ mua về.


Nếu chỉ là một chén sứ nhỏ, ông cụ nhất định sẽ không truy cứu đến cùng, nhưng nếu là bình sứ 150 tỷ này, ông cụ truy cứu thì cô ta có thể trốn thoát sao?


Dù sao vừa rồi cô ta đã đẩy Hàn Nhã Thanh!


“Cô, cô làm vỡ bình sứ của ông chủ, đó là bình sứ ông chủ dùng 150 tỷ mua về, ông cụ thích nó nhất, cô, cô lại làm vỡ…” Kim Ngọc Ngân muốn đánh đòn phủ đầu, dùng khí thế đàn áp Hàn Nhã Thanh, cô ta muốn làm cho Hàn Nhã Thanh sợ hãi, đến lúc đó không dám phản bác cũng không cách nào phản bác.


“Thật sao?” Khóe môi Hàn Nhã Thanh từ từ cong lên, cười như không cười liếc cô ta một cái, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra bất cứ sự khác thường nào, trên mặt cũng không hề sợ hãi và hoảng loạn.


Kim Ngọc Ngân nhìn dáng vẻ của cô thì con ngươi lóe lên, lúc này Hàn Nhã Thanh rất kỳ lạ làm cho cô ta sợ hãi.


Mà lúc này ở chỗ ngã rẽ cầu thang, bà cụ Dương đã nhìn thấy tất cả.


Bà cụ Dương nhìn thấy Kim Ngọc Ngân đã lừa Hàn Nhã Thanh đến đó, nhìn Kim Ngọc Ngân cố ý giả vờ nghiêng người, sau đó tay đẩy Hàn Nhã Thanh về phía chén sứ.


Sau đó bà ta thấy Hàn Nhã Thanh chạm vào bình sứ thời nhà Đường làm cho nó rơi xuống đất!


“Xảy ra chuyện gì?” Bà cụ giả vờ như không biết gì, lúc bà ta đi vào phòng khách nhìn mảnh vỡ của bình sứ trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi.


Bà ta ngước mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong mắt rõ ràng mang theo sự chán ghét.


“Bà cụ, lúc nãy khi mợ chủ đi tới thì không cẩn thận đụng phải bình sứ làm cho nó vỡ nát.” Kim Ngọc Ngân vẫn quyết định đánh đòn phủ đầu, tuy rằng vừa rồi cô ta dọa sợ không nhẹ bởi phản ứng của Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta vẫn chắc chắn Hàn Nhã Thanh không thể tranh cãi bằng mình.


“Hàn Nhã Thanh, cô đã làm chuyện tốt gì đây.” Bà cụ Dương vốn chán ghét Hàn Nhã Thanh, cho nên dù bà ta tận mắt nhìn thấy Kim Ngọc Ngân hãm hại Hàn Nhã Thanh cũng giả vờ như không biết.


Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn bà cụ một cái, khóe môi giật giật nhưng không nói gì, nhìn dáng vẻ giống như có chút sợ hãi và lo lắng.


Bà cụ nhìn đến cô như vậy thì càng chán ghét, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc, đần độn, bị người ta hãm hại như thế mà không thèm giải thích.


Sao Tầm Chiêu lại cưới một người phụ nữ như vậy?


Kim Ngọc Ngân nhìn phản ứng của Hàn Nhã Thanh thì trong lòng mừng thầm, đồ ngốc này đúng là khờ khạo, chỉ sợ bây giờ hoàn toàn bị dọa sợ đến choáng váng, không nói nổi lời nào.


Đã vậy thì cô ta không cần lo lắng.


“Quản gia, ông gọi cậu chủ xuống đây.” Bà cụ Dương muốn truy cứu chuyện này, nhưng tốt nhất là Dương Tầm Chiêu ở đây, bà ta muốn cho Tầm Chiêu xem người phụ nữ mình cưới ngu ngốc thế nào.


Hàn Nhã Thanh cúi đầu, con ngươi lóe lên một cái, bà cụ nói quản gia đi gọi Dương Tầm Chiêu đúng là hợp ý cô.


Cô không biết đồ cổ nhưng cô hiểu nhất là lòng người, ông cụ yêu đồ cổ như mạng lại trưng bày đồ cổ quý giá như thế ở nơi dễ thấy nhất sao?


Đương nhiên cũng có thể là một cách khoe khoang, ông cụ Dương đúng là người thích khoe khoang.


Nhưng lần trước cô tới thì nhìn thấy ông cụ Dương sờ bình sứ có vẻ yêu thích không buông tay! Vẻ mặt lại mang theo một chút không quan tâm, hơn nữa ông cụ xoa bình sứ cũng rất tùy tiện, lúc ông cụ đặt bình sứ lại chỗ cũ cũng không hề cẩn thận, khi đó thậm chí cô nghe được tiếng va chạm vang lên.


Không lẽ mua bình sứ 150 tỷ về chỉ muốn nghe tiếng vang sao?


Cho nên cô kết luận đồ cổ này là giả.


Tuy rằng nhìn qua có vẻ giống như đồ thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK