“Đã nhiều năm như vậy rồi, cái tật xấu này của bà cũng phải sửa đổi một chút, không thể nhìn người ta tốt thì nhất định phải là nhà của chúng ta.” Ông cụ Đường nhìn bà một chút, nghe có vẻ như có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trong ánh mắt lại tràn đầy dung túng.
Đó là một loại thời gian trôi, tình yêu yên tĩnh theo năm tháng.
“Nhưng mà tôi vừa nhìn đứa bé kia thì thích rồi, luôn cảm thấy một đứa nhóc tốt như vậy thì nên là của nhà chúng ta.” Bà cụ Đường nhớ đến dáng vẻ lúc nãy của Hàn Nhã Thanh, khóe môi nhịn không được mà giương lên: “Tôi nhìn thấy cô nhóc đó, cảm thấy có một loại thân thiết không thể nói rõ, cũng không thể tả được.”
Thật ra thì lúc Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa phản kích thì bà đã có loại cảm giác này rồi.
Lúc nãy nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bị chế giễu, bà đã định đi lên phía trước hỗ trợ, nhưng mà bà vẫn còn chưa đi đến đó thì cô nhóc kia đã tự mình phản kích.
“Bà đó nha, chính là không đổi được tật xấu này mà.” Ông cụ Đường lắc đầu cười khẽ.
“Đúng đúng, tôi biết không phải là của nhà chúng ta, không thể thấy tốt một cái thì là nhất định phải của chúng ta, tôi cũng chỉ thấy thích cái cô nhóc kia thôi, tôi cũng biết cô nhóc nhà người ta không thể nào trở thành của tôi được.” Bà cụ nhìn thấy ông cụ Đường cười bà, cố ý bất mãn trừng mắt liếc nhìn.
“Ừ, biết là được rồi.” Nụ cười ở trên mặt của ông cụ Đường lại dày đặc hơn.
“Biết chứ, biết chứ, đương nhiên là tôi biết mà.” Bà cụ Đường hơi tức giận mắng lại, chỉ là một giây sau hai mắt của bà đột nhiên sáng lên: “À đúng rồi, Lăng Tử nhà của chúng ta vẫn còn chưa kết hôn mà, nếu không thì lừa cô nhóc đó về làm vợ cho Lăng Tử của chúng ta đi.”
Đường Lăng đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên run lên một cái.
“Chuyện này không tốt lắm đâu?” Ông cụ Đường ngẩn người nhìn về phía bà cụ Đường, hai mắt nhanh chóng lấp lóe.
“Sao không được chứ, tôi cảm thấy cô nhóc kia rất xứng với Lăng Tử nhà chúng ta.” Bà cụ Đường càng nghĩ thì càng cảm thấy có thể thực hiện được.
“Tôi cảm thấy cô nhóc kia không phải là người dễ bị lừa như vậy, bà cảm thấy là bà có thể lừa gạt được con bé à? Đừng đợi đến lúc đó chính bà bị cô nhóc đó lừa gạt.” Ông cụ Đường cười khẽ, tuy là lời nói đùa, nhưng mà ông cụ Đường thật lòng cảm thấy cô nhóc lúc nãy không dễ bị lừa.
“Tôi là một bà già, có cái gì tốt để lừa đâu?” Bà cụ Đường ngẩn người, trực tiếp lườm ông một cái, chỉ là sau khi lấy lại tinh thần thì trong mắt đã nhiều hơn mấy phần tức giận: “Không, không đúng, ông đây là đang xem thường tôi.”
“Sao tôi có thể xem bà được chứ, năm đó tôi chỉ nhìn bà một chút thì liền quyết định không phải là bà thì không cưới.” Ông cụ Đường đã lớn tuổi rồi, lời nói lại cực kỳ trơn tru, đương nhiên cũng cực kỳ ấm áp.
“Đây cũng không phải là bởi vì vóc dáng của tôi xinh đẹp à, lúc đó ông không tìm được người nào đẹp hơn so với tôi.” Bà cụ Đường rất tự luyến mà trừng mắt liếc nhìn ông một cái.
“Đúng đúng, bà đẹp, bà đẹp nhất.” Ông cụ Đường hoàn toàn thuận theo vợ của mình, phần dung túng đó trải qua mấy chục năm gột rửa cũng đã trở thành thói quen.
“May mắn là vóc dáng của tôi đẹp, cho nên người nào nhà họ Đường của chúng ta cũng xinh đẹp hết.” Bà cụ Đường không hề biết khiêm tốn tí nào, ngược lại càng đắc ý nhiều hơn.
“Ừ, đều là công lao của bà.” Ông cũng Đường gật đầu, vợ nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng mà trong lòng của ông cụ Đường vẫn âm thầm suy nghĩ, nhớ năm đó ông ấy cũng là một cậu nhóc đẹp trai được chọn ra từ một nghìn người, chỉ là ông ấy rộng lượng nên không so đo với bà.
“Ông nhìn mấy người nhà họ Cố thử xem, người nào cũng mang vóc dáng vớ va vớ vẩn, còn không biết xấu hổ mà cười cợt người khác.” Cho đến bây giờ, bà cụ Đường cũng không thích nói xấu ở sau lưng người khác, nhưng mà nghĩ đến tình hình lúc nãy người nhà họ Cố vừa khi dễ Hàn Nhã Thanh, bà liền nhịn không được mà tức giận.
Không biết tại sao, chính là cứ cảm thấy tức giận, nổi nóng kỳ lạ!
Ông cụ Đường sửng sờ, nhịn không được mà nhìn bà một chút. A, đây là thật sự tức giận rồi à, xem ra là bà ấy thật sự thích cô nhóc lúc nãy, vì cô nhóc kia, cũng không tiếc nói xấu sau lưng người khác.
Nói xấu sau lưng của người khác, đây là chuyện mà ông vẫn luôn không thích, nhưng mà lúc này nghe thấy mấy lời nói của vợ mình, ông lại cảm giác rất tốt, cái từ vớ va vớ vẩn bà ấy dùng rất tốt.
“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, hai người…” Trương Nguyệt Bình đã nhìn thấy hai người bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười đi tới.
“Bà cụ á? Tôi trông già như vậy hả, Lăng Tử nhà của bọn tôi nói tôi càng ngày càng trẻ đó.” Bình thường bà Đường Lăng rất dễ nói chuyện, nhưng mà giờ phút này lại cực kỳ không dễ nói chuyện.
Vì sao ư? Cũng là bởi vì chuyện lúc nãy của Hàn Nhã Thanh.
Năm đó bà cụ Đường chính là mỹ nhân đẹp hàng đầu, bình thường được bảo dưỡng tốt, tâm trạng lại tốt, lúc không có chuyện gì làm thì còn học múa latinh, luyện yoga, cho nên khí chất cũng đặc biệt tốt, sống lưng thẳng tấp hơn so với những người trẻ tuổi bình thường, mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng mà cũng không nhìn ra chút già dặn nào.
So sánh với Trương Nguyệt Bình năm mươi mấy tuổi còn muốn trẻ hơn.
Trương Nguyệt Bình giật mình, có chút kỳ quá nhìn bà cụ Đường.
“Ngược lại là cô đó, xem cô cũng già quá nhanh rồi, hôm nào đó để tôi giới thiệu cho cô mấy chỗ, cô đi thử xem. Nghe nói là cải thiện làn da rất có hiệu quả đó, tôi chưa từng thử, nhưng mà tôi cảm thấy chắc là cô cần.”
Cải thiện da? Cải thiện da? Cải thiện da? Nói Trương Nguyệt Bình già thì cũng coi như xong đi, còn kêu người ta đi sửa da.
Cái này phải sửa như thế nào đây? Nói thô tục một chút đó chính là phẫu thuật thẩm mỹ.
Ý của bà cụ Đường là nói Trương Nguyệt Bình còn phải đi phẫu thuật thẩm mỹ lại, bà cụ Đường cũng chỉ là đổi một câu để chê Trương Nguyệt Bình xấu thôi.
Không thể không nói, bà cụ Trương Nguyệt Bình mắng người khác thì cũng làm cho người khác tức chết không đền mạng.
Phổi của Trương Nguyệt Bình tức đến sắp nổ ra, một người phụ nữ bị chửi già, bị chửi xấu, không tức giận mới là lạ.
Bà ta không phải là Hàn Nhã Thanh, không thể làm như không có chuyện gì như Hàn Nhã Thanh được.
Nhưng mà người này là bà cụ Đường, cho dù bà ta có tức giận đi nữa thì cũng không dám bộc phát ở trước mặt của bà ấy.
Có điều là đợi đến lúc Chính Tân nhà bọn họ lên làm tông trưởng, đến lúc đó xem xem người nhà họ Đường còn có thể tùy tiện như thế nào, đến lúc đó nhà họ Cố tuyệt đối sẽ để cho nhà họ Đường sống không bằng chết.
Bà cụ Đường nhìn Trương Nguyệt Bình không ngừng thay đổi sắc mặt, trong lòng cười lạnh, chắc chắn là trong lòng của người phụ nữ này đang giấu diếm suy nghĩ xấu xa.
“Đi thôi.” Ông cụ Đường nhìn Trương Nguyệt Bình một chút, hai mắt hơi trầm xuống, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì nữa, dẫn bà cụ Đường đi vào.
Bà cụ Đường mới vừa bước vào thì liền bắt đầu tìm kiếm Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang chọn hoa quả, bà mỉm cười: “Tôi đi tìm cô nhóc đó tâm sự, nói không chừng thật sự có thể lừa gạt trở về làm cô dâu cho Lăng Tử nữa đó.”
Ông cụ Đường có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Lão Đường đến rồi đó à, nào nào, chúng ta chơi hai ván đi.” Ông cụ Cố nhìn thấy ông cụ Đường thì lớn tiếng kêu gọi.
Bình thường ông cụ Đường có sức ảnh hưởng và uy tín lớn nhất trong tám gia tộc lớn, bỏ xa ông cụ Cố, hơn nửa năm đó ông cụ Đường đã được bầu làm tông trưởng hai nhiệm kỳ, mà ông cụ Cố thì chưa được làm tông trưởng lần nào, cho nên tiếng gọi lão Đường này của ông cụ Cố thật không hiểu chuyện tí nào.
Hiển nhiên nhà họ Cố đây là cảm thấy Cố Chính Tân được làm tông trưởng là một chuyện rất chắc chắn, cho nên cũng đã thiếu đi phần cung kính bình thường đối với ông cụ Đường.
Ở đây đều là những người tinh anh, ai cũng đã nhận được tin tức rồi, nhìn thấy thái độ của ông cụ Cố, trong lòng cũng đều biết ngay.
Xem ra lần này nhà họ Cố thật sự đi lên, nhà họ Cố đi lên thì nhà họ Đường chắc chắn xong rồi, đám người bọn họ nghĩ như vậy, thái độ tự nhiên cũng có chút thay đổi.
Chỉ là có một vài chuyện…