Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 326: BÍ MẬT CỦA CÔ KHÔNG GIẤU ĐƯỢC NỮA (1)


Dương Tầm Chiêu sau khi nghe máy, xoay người, đi ra vài bước, mới mở miệng nói: “Chị cả, có chuyện gì?”


Lúc này, trong giọng nói của anh ẩn ẩn thêm vài phần lo lắng.


“Sao thế? Chị làm phiền hai người rồi?” Lấy IQ của Trác Hiểu Lam, đã đoán được một chút tình hình.


Vừa rồi Dương Tầm Chiêu nghe máy, nhất thời lại không lên tiếng, cô ta liền biết, cuộc gọi này của cô ta gọi đến không đúng lúc rồi, chỉ là bây giờ sắp 11 giờ rồi, thế nào vẫn làm phiền hai người này vậy?


“Không có, chị cả có gì cứ nói.” Dương Tầm Chiêu hiếm khi khách khí như vậy, lúc này rất có tính nhẫn nại.


“Liên quan đến chuyện vợ của em, em nói cô ấy bị thương không thể mang thai, vậy chắc chắn đã kiểm tra rồi, chị biết em khả năng không tiện dẫn cô ấy đến đây, cho nên em đưa tư liệu của cô ấy cho chị, chị tra cô ấy đã làm kiểm tra ở đâu, chắc có thể tra ra được vài chuyện, đến lúc đó chị có thể căn cứ theo tư liệu tra được hiểu được một ít tình trạng.” Nói đến việc chính, trong giọng điệu của Trác Hiểu Lam rõ ràng nhiều thêm vài phần nghiêm túc.


Tối qua, sau khi Dương Tầm Chiêu gọi điện cho cô ta, cô ta bởi vì quá hiếu kỳ, bèn gọi điện cho Tiểu Thất, muốn hiểu thêm tình trạng, sau đó, Tiểu Thất nói với cô ta, Dương Tầm Chiêu kết hôn rồi.


Cho nên, cô ta biết đó là vợ của Dương Tầm Chiêu, không phải bạn gái, nếu đã là vợ của Dương Tầm Chiêu, chuyện này tuyệt đối không thể qua loa được.


Trong cuộc gọi tối qua, Dương Tầm Chiêu mặc dù không nói rõ, nhưng cô ta biết, Dương Tầm Chiêu sẽ không dẫn vợ của anh đến kiểm tra, đương nhiên, cô ta cũng biết bên trong chắc chắn có nguyên nhân khác.


Cho nên, cô ta nghĩ ra một cách như thế, thật ra cách này điều tra rất phiền phức, nhưng vì Chiêu Chiêu của nhà cô ta, cô ta nhất định phải làm như thế.


“Được, em lát nữa sẽ chuyển tư liệu của cô ấy sang cho chị.” Dương Tầm Chiêu tự nhiên hiểu ý tứ của Trác Hiểu Lam, trong lòng cũng cảm kích.


Anh thật sự không thể dẫn Hứa Nhã Thanh đi kiểm tra, bởi vì, anh biết, đối với tổn thương trước kia cô không muốn nhắc lại. Anh không muốn khiến cô chịu bất cứ sự tổn thương nào.


Nhưng, anh thật sự rất muốn biết Hàn Nhã Thanh rốt cuộc đã chịu tổn thương như thế nào? Hơn nữa, y thuật của Trác Hiểu Lam thật sự rất giỏi, nói không chừng Trác Hiểu Lam có cách chữa khỏi cho cô.


Cho nên, anh không có từ chối ý tốt của Trác Hiểu Lam.


Phải, anh không thể không thừa nhận, anh thật sự rất muốn một đứa con— Một đứa con của anh với cô, từ sau khi nảy sinh suy nghĩ này, suy nghĩ này càng trở nên mãnh liệt hơn theo từng ngày.


Hàn Nhã Thanh nhìn thấy anh đứng dậy nghe điện thoại thì hơi sững người, sau đó cô nhìn thấy Dương Tầm Chiêu xoay người, đi ra mấy bước.


Sau đó cô nghe thấy Dương Tầm Chiêu gọi một tiếng chị cả.


Thật ra, cô vừa rồi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại của Dương Tầm Chiêu là— Trác Hiểu Lam.


Trác Hiểu Lam, cái tên này cô không hề xa lạ, năm đó, khi cô khó sinh xuất huyết nhiều, chị Hồng Linh chính là mời Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật giúp cho cô.


Năm đó nếu không phải là Trác Hiểu Lam, cô có thể sớm đã không còn mạng rồi.


Chỉ là, Trác Hiểu Lam sao lại gọi điện cho Dương Tầm Chiêu, Trác Hiểu Lam này với Trác Hiểu Lam mà cô biết có phải cùng một người không?


Dương Tầm Chiêu gọi chị cả?


Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ đến cậu hai Trác cũng là bác sĩ, hình như chính là em trai của Trác Hiểu Lam, nhà họ Trác là thế gia y học.


Cho nên, chắc là đồng một người, không sai được.


Lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại, nhìn thấy đang quay lưng với cô nghe điện thoại, cô đứng dậy, đi về phía phòng tắm.


Cô không muốn nghe trộm điện thoại của Dương Tầm Chiêu, cô đi vào phòng tắm, định đóng cửa lại, sau đó chính vào lúc này, cô nghe thấy lời mà Dương Tầm Chiêu nói.


Dương Tầm Chiêu nói, anh sẽ chuyển tư liệu của cô qua đó, ý của anh chắc là chuyển tư liệu cho Trác Hiểu Lam.


Chỉ là, Dương Tầm Chiêu nói ‘cô’ này là chỉ ai?


Có điều, Dương Tầm Chiêu không có suy nghĩ sâu, lúc đầu Trác Hiểu Lam là do chị Hồng Linh mời đến, cô với Trác Hiểu Lam không thân, chỉ có chuyện vài câu, hơn nữa cũng đều liên quan đến bệnh tình của cô.


Có điều, Hàn Nhã Thanh biết, y thuật của Trác Hiểu Lam thật sự rất giỏi, hoặc là Dương Tầm Chiêu muốn mời Trác Hiểu Lam giúp anh khám bệnh, cho nên, Trác Hiểu Lam muốn tư liệu của người đó.


Hàn Nhã Thanh đóng cửa phòng tắm, mở vòi nước, bắt đầu tắm.


Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh đã vào phòng tắm, âm thầm thở phào, có điều, vẫn cẩn thận đè thấp giọng nói: “Chị cả cảm thấy tình trạng của cô ấy có thể chữa khỏi, đúng không?”


Chuyện khác, Dương Tầm Chiêu trước nay chưa từng lo lắng như vậy, đắn đo như thế, nếu như bình thường anh căn bản không thể hỏi những lời như thế, anh lúc bình thường căn bản sẽ không hỏi nhiều thêm một chữ.


“Chị cũng hy vọng có thể chữa được, dù sao cô ấy là vợ em, yên tâm đi, chị đây sẽ cố hết sức.” Trác Hiểu Lam gấp gáp như vậy, là vì cảm nhận được Dương Tầm Chiêu thật sự để ý vợ của anh, mà chuyện của nhà họ Dương quá phức tạp, nếu như vợ của Dương Tầm Chiêu không thể sinh con được, cửa ải của ông cụ nhà họ Dương không qua được rồi.


Ông cụ nhà họ Dương cường thế, bá đạo như thế, cô ta biết rõ, năm đó, nếu không phải Dương Tầm Chiêu bảo cô ta dẫn dì Mộng trốn đi, dì Mộng cùng đứa trẻ đó sợ rằng không còn mạng rồi.


Chuyện năm đó, dì Mộng không có sai gì cả, rõ ràng là lỗi của nhà họ Dương, nhưng ông cụ nhà họ Dương lại để một mình dì Mộng gánh chịu tất cả tội danh, cuối cùng dì Mộng bị ông cụ nhà họ Dương đuổi ra khỏi nhà họ Dương, ông cụ Dương thậm chí không để dì Mộng gặp Dương Tầm Chiêu.


Cô ta nhớ, đó là mùa đông, Dương Tầm Chiêu đứng trong tuyết, cứ đứng như vậy cả một đêm, nhưng, anh lại không có khóc, chỉ bướng bỉnh đứng ở đó.


Năm đó, Dương Tầm Chiêu mới 9 tuổi, còn bé như vậy, yếu ớt như vậy, nhìn như thế khiến người ta rất đau lòng.


Bây giờ Dương Tầm Chiêu cuối cùng cũng tìm được một cô gái anh thích, cô ta không muốn bởi vì bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn họ.


“Em chuyển tư liệu cho chị, chị tra rõ rồi nói tiếp.” Trác Hiểu Lam nghĩ tới chuyện trước kia, trong giọng nói cũng mang theo vài phần nặng nề.


Cô ta muốn nhìn thấy Dương Tầm Chiêu hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, cô ta giúp anh, nhất định phải giúp anh.


Trác Hiểu Lam nghĩ, trước tiên phải lấy được tư liệu, cô ta trước tiên phải tra, nếu như thật sự không tra ra được, cô ta đích thân qua đó một chuyến.


Trác Hiểu Lam biết, Dương Tầm Chiêu không dẫn cô gái đó đến đây, là không muốn khiến cô gái đó chịu tổn thương. Nhưng đến lúc đó nếu như thật sự không tra được, cô buộc phải đích thân qua đó, xem thử tình trạng của cô gái đó rốt cuộc là như nào?


Có điều, lúc này Trác Hiểu Lam không có nói ra suy nghĩ của cô ta cho Dương Tầm Chiêu.


Sau khi Dương Tầm Chiêu cúp máy, nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, anh biết Hàn Nhã Thanh vẫn ở trong nhà tắm, anh mở email, ấn mở một email trong đó, đó là tư liệu trước kia anh cho người điều tra chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh.


Là một số chuyện khi cô ở nước M.


Dương Tầm Chiêu tổng kết lại, chuyển tất cả những gì anh biết cho Trác Hiểu Lam.


Bao gồm thân phận ở thành phố An của Hàn Nhã Thanh, cũng bao gồm thân phận chuyên gia tâm lý tội phạm của cô ở nước M, có thể nói những gì Dương Tầm Chiêu tra được coi như rất chi tiết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK