“Ừ, cậu chọn thời gian và địa điểm đi.” Hiển nhiên cậu ba Dương đã đồng ý.
Hiện tại đối với cậu ba Dương mà nói, chỉ cần liên quan đến cách sinh con có hiệu quả thì anh sẽ không chút do dự đồng ý.
Tịch Xuyên nghe Dương Tầm Chiêu nói thì sửng sốt một chút, nhưng nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, anh ta có cảm giác anh ba ngày càng không giống như anh ba trước kia.
Nhưng anh ba như vậy thì càng đáng yêu.
Đương nhiên cũng bởi vì chị dâu, anh ba và anh ta giống nhau, đều là vì người phụ nữ của mình.
Tịch Xuyên cúp điện thoại, định về phòng tìm Hứa Dinh Dinh, nhưng anh ta đột nhiên xoay người thì thấy Đường Minh Hạo đang đứng sau lưng mình, anh ta giật mình một cái: “Sao con ở chỗ này?”
“Con nghe ba gọi điện thoại.” Vẻ mặt Đường Minh Hạo rất tự nhiên lại thản nhiên đến mức làm cho người ta tặc lưỡi.
“Không có ai nói cho con biết không thể nghe lén người khác nói chuyện sao?” Tịch Xuyên không nhịn được cười, nghe lén anh ta gọi điện thoại mà còn có thể nói thẳng thừng như thế? Thằng nhóc này cũng thật là.
Cũng vô cùng điên cuồng, sao anh ta cảm thấy thằng nhóc này có vẻ rất giống với anh ba, điên cuồng giống nhau.
“Con không nghe lén, con vẫn luôn đứng ở đây nghe quang minh chính đại, nhưng tính cảnh giác của ba quá kém nên không phát hiện ra, mẹ con nói nếu kẻ địch bắt được cơ hội thì không phải kẻ địch sai, mà là lỗi của mình, cho nên ba không thể trách con, muốn trách thì trách chính mình.” Đường Minh Hạo nói lý lẽ rõ ràng, đương nhiên không phải mẹ nói với nó, mà lúc mẹ và Mộ Dung Tri nói chuyện thì nó nghe thấy.
“…” Tịch Xuyên nhất thời thế nghẹn họng không trả lời được.
Rốt cuộc đứa bé nghịch ngợm này của nhà ai vậy? Rốt cuộc đã dạy dỗ thằng bé thế nào?
“Đúng rồi, ba chuyển tất cả tài sản cho mẹ Dinh Dinh, ba không sợ có một ngày mẹ Dinh Dinh đá mình đi sao?” Đường Minh Hạo nghe thấy vừa rồi Tịch Xuyên nói muốn chuyển tất cả tài sản cho mẹ Dinh Dinh thì cảm thấy kinh ngạc, cũng làm cho nó có chút khâm phục Tịch Xuyên.
Đương nhiên nó biết mẹ Dinh Dinh không phải là người như vậy, nhưng nó cố ý nói cho Tịch Xuyên nghe?
“Cô ấy có làm gì thì ba cũng bằng lòng, không cần con lo.” Tịch Xuyên vừa bị thằng bé đả kích nên trong lòng có chút không vui, vì vậy lúc này phản kích lại.
Nhưng lời này cũng đủ chứng minh thái độ của Tịch Xuyên.
Khóe môi Đường Minh Hạo hơi giật, người này đúng là trẻ con, nhưng lúc này trong lòng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo đưa ra kết luận.
Tịch Xuyên thật sự yêu mẹ Dinh Dinh, mà Dương Tầm Chiêu cũng không yêu mẹ, theo như nó biết thì sau khi Dương Tầm Chiêu và mẹ kết hôn cũng chưa hề đưa thứ gì cho mẹ.
“Ba vừa nói muốn đưa chúng con đi gặp Dương Tầm Chiêu sao?” Đường Minh Hạo vừa so sánh như thế thì đột nhiên có thành kiến với Dương Tầm Chiêu.
“Con được phép gọi là Dương Tầm Chiêu sao? Đó là anh ba của ba, ba gọi là anh ba thì con phải gọi là…” Tịch Xuyên hơi nhíu mày, nghĩ đến chuyện xưng hô.
“Gọi cho ba.” Đường Minh Hạo đột nhiên nói một câu.
“…” Tịch Xuyên sửng sốt, có thể tùy tiện gọi ba sao? Sao đứa nhỏ này gặp ai cũng gọi là ba chứ? Thói quen này không tốt lắm.
“Con gọi ba là ba, người đó là anh ba của ba, vậy là ba của con, cho nên con cũng có thể gọi là ba.” Thật ra bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nghĩ trước mắt nên gọi Dương Tầm Chiêu là ba, dù sao hiện tại Dương Tầm Chiêu là chồng hợp pháp của mẹ.
Nhưng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo không nhắc đến chuyện này với Tịch Xuyên.
Ở một chỗ nào đó trong thành phố A cũng có loại xưng hô như vậy, một cách gọi thân thiết, gọi ba của anh em là ba lớn, ba hai…
Cho nên Đường Minh Hạo nói cũng coi như hợp lý.
“Được rồi, chờ hai người gặp nhau thì con có thể gọi là ba.” Tịch Xuyên không nhịn được ngả ngớm một chút, anh ta thầm nghĩ đến lúc đó hai bé cưng vừa gặp anh ba đã gọi ba thì không biết có thể dọa anh ba hay không?
Bởi vì em gái muốn nhận ba, đương nhiên Đường Minh Hạo biết sở dĩ em gái muốn nhận ba là vì muốn mẹ có thể ở bên cạnh bé, cho nên nó làm anh thì phải nghĩ cách giúp em gái.
Nhưng Đường Minh Hạo nhìn ra được Tịch Xuyên và mình nghĩ không cùng một chuyện, nhưng lúc này Đường Minh Hạo cũng không nói thêm gì.
“Đúng rồi, con đừng nói chuyện ba chuyển tài sản cho mẹ Dinh Dinh.” Đường Minh Hạo nghe thấy nhưng Tịch Xuyên không lo lắng, nhưng anh ta sợ Hứa Dinh Dinh biết, anh ta cảm thấy nếu Hứa Dinh Dinh biết chuyện này thì nhất định sẽ không đồng ý.
Anh ta vốn dĩ muốn bí mật tiến hành thần không biết quỷ không hay.
“Được rồi, con không nói, có thể thành công hay không là phụ thuộc vào ba.” Đường Minh Hạo nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Đôi mắt Tịch Xuyên chớp chớp, hiểu được ẩn ý trong lời nói của thằng nhóc này.
“Nếu không thì con giúp ba một chút.” Tịch Xuyên là người thông minh, lập tức ngồi xổm trước mặt Đường Minh Hạo, vẻ mặt lấy lòng nhìn nó.
Thằng nhóc này vô cùng rất khôn ngoan, chắc chắn sẽ có cách.
Thằng nhóc này như vậy thông minh, không biết di truyền ai? Không biết anh thân sinh cha mẹ rốt cuộc là người nào?
Tịch Xuyên biết Hứa Dinh Dinh yêu thương hai bé cưng này nhất, nếu Minh Hạo đồng ý giúp đỡ thì việc này chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
“Được rồi, con thấy ba thật sự yêu mẹ Dinh Dinh nên con giúp ba một lần.” Từ trước đến nay bạn học nhỏ Đường Minh Hạo rất hiểu lẽ phải.
“A, quá tuyệt vời.” Lúc này Tịch Xuyên cười giống như trẻ con.
“Đúng rồi, ba chuyển tất cả tài sản cho mẹ Dinh Dinh, có phải sau này định thu mua công ty nhà Dương Trà My hay không?” Nhưng sau đó bạn học nhỏ Đường Minh Hạo lại nói một câu làm cho người ta kinh ngạc.
Tịch Xuyên hoảng sợ, nụ cười trên mặt cũng rớt mất.
Sao thằng nhóc này biết kế hoạch tiếp theo của anh ta? Có phải lúc nãy anh ta lỡ miệng nói ra, thằng nhóc này nghe thấy hay không?
Nhưng lúc nãy anh ta rõ ràng không nhắc đến chuyện đó.
Lúc này tâm trạng Tịch Xuyên không thể chỉ miêu tả bằng từ kinh ngạc.
“Nếu trước đó ba không có ý định như vậy thì con sẽ khinh thường ba.” Đường Minh Hạo nhìn dáng vẻ của Tịch Xuyên thì liếc mắt xem thường.
“Ừm, ba thật sự có ý định như thế, nhưng sao con biết được?” Nếu Đường Minh Hạo đã nói trúng thì Tịch Xuyên cũng giấu giếm nữa, hơn nữa thái độ của anh ta hoàn toàn thay đổi, không hề xem Đường Minh Hạo là trẻ con.
Hiện tại anh ta muốn biết vì sao thằng nhóc này biết được?
“Nếu ba chỉ chuyển tài sản cho mẹ Dinh Dinh thì sẽ lặng lẽ không một tiếng động không cho ai biết, nếu ba muốn làm những người đó biết, hơn nữa đả kích những người đó thì cách tốt nhất chính là dùng danh nghĩa của mẹ Dinh Dinh thu mua công ty nhà họ Dương, một mũi tên bắn ba đích.” Đường Minh Hạo phân tích rất đúng chỗ, chứng minh nó không phải ngẫu nhiên đoán được.
Hai mắt Tịch Xuyên trợn to, nhìn chằm chằm nó, giống như đang nhìn quái vậy, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Thằng nhóc thật là lợi hại, rốt cuộc là con nhà ai? Rốt cuộc người nào có thể sinh ra đứa bé thông minh như thế? Thật là vô cùng lợi hại.
“Sao, sao con biết những chuyện này?” Lúc Tịch Xuyên hỏi những lời này thì giọng nói mang theo sự run rẩy, bởi vì quá kinh ngạc nên không nhịn được run rẩy.
“Con học với mẹ.” Khi Đường Minh Hạo nhắc tới mẹ thì khuôn mặt nhỏ không nhịn được kiêu ngạo.
Mẹ là chuyên gia ngành tâm lý tâm lý học, từ nhỏ nó đã mưa dầm thấm lâu, hơn nữa nó cũng đi theo mẹ học rất nhiều, nó có thể nhìn thấu một người đang suy nghĩ gì trong lòng cũng không phải là chuyện khó.
“Mẹ con? Mẹ con là ai, mẹ con làm gì?” Tịch Xuyên nhìn Đường Minh Hạo thì con ngươi lóe lên, trong lòng anh ta thầm nghĩ người mẹ thế nào mới có thể dạy một đứa bé như vậy?