Người nhà họ Đường ai cũng giỏi giang, nếu đứa nhỏ này thực sự ưu tú như Đường Lăng nói, ông ta ngược lại muốn gặp thử xem.
Thế nhưng, cháu ngoại trai của Đường Lăng này? Thân phận có hơi …
Ông ta nhất thời không thể nhìn thấu…
Đường Lăng nhìn thẳng vào Cổ Vũ: “Con của em gái tôi.”
Đường Lăng suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Của em gái tôi và Dương Tầm Chiêu.”
Cổ Vũ nghe Đường Lăng nói đứa trẻ này là con của cô cả nhà họ Đường, hai mắt sáng lên, tuy ông ta không phải người nhiều chuyện nhưng vẫn có nghe nói về những chuyện của cô cả đó, vô cùng sắc sảo, xuất sắc và ưu tú. Con của một người xuất sắc như vậy thì cũng không đến nỗi nào.
Cổ Vũ nghe thấy câu này thì đôi mắt sáng lên, Dương Tầm Chiêu, ông ta cũng biết, là một người thực sự có năng lực và vô cùng quyết đoán.
Con của cô cả nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu, ông ta thực sự hơi mong chờ.
Suy nghĩ của Cổ Vũ khác với người thường, nếu người khác nghe thấy lời này của Đường Lăng, nhất định sẽ rất tò mò không biết cô cả nhà họ Đường làm sao kết hôn được với Dương Tầm Chiêu? Làm sao hai người họ sẽ có con?
Nhưng Cổ Vũ chỉ nghĩ đến vấn đề gen của hai người đó.
“Con trai hay con gái?” Cổ Vũ không nhịn được hỏi thêm một câu.
“Trai hay gái tùy ông chọn.” Đường Lăng sửng sốt một lúc, sau đó trả lời lại một câu, cục cưng Minh Hạo và cục cưng Vũ Kỳ đều rất thông minh và lanh lợi.
Cổ Vũ sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn Đường Lăng, trai hay gái tùy ông ta chọn? Loại chuyện này ông ta có thể chọn được sao?
Đường Lăng không khỏi mím môi khi nhìn thấy bộ dạng của Cổ Vũ: “Là song sinh, à không, là đôi long phượng.”
“Vậy tôi có thể chọn cả hai luôn được không?” Đôi mắt của Cổ Vũ bỗng nhiên sáng ngời, con của cô cả nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu đều được Đường Lăng khen không ngớt lời, chắc hẳn cũng không tệ. Lại còn là một đôi long phượng, ông ta đều muốn chọn cả hai.
“Phải xem biểu hiện của ông thế nào. Lần này là do cháu ngoại trai của tôi đặc biệt chỉ đích danh nhờ ông giúp đỡ …” Đường Lăng không dám thay hai đứa trẻ quyết định. Nhà họ Đường luôn theo chủ nghĩa dân chủ, cho dù bọn trẻ còn nhỏ nhưng cũng phải tôn trọng ý kiến của bọn chúng, hơn nữa, Minh Hạo và Vũ Kỳ đều là những đứa trẻ rất độc lập.
Anh ta muốn dùng sự thông minh của hai đứa cháu nhà mình để cám dỗ Cổ Vũ, còn những thứ khác, anh ta không quan tâm đến.
“Còn chần chờ gì nữa? Nhanh đi thôi.” Lần này Cổ Vũ còn lo lắng hơn Đường Lăng, ông ta đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, Đường Lăng còn chưa đi ra ngoài, ông ta đã tự đi một mình rồi.
Đường Lăng khẽ nhướng mày, quả nhiên tên này vừa nghe nói có học trò tốt, thì cái gì cũng đồng ý.
Anh ta biết tính này của ông ta nên mới đồng ý với ông ta về chuyện của hai đứa nhỏ nhà mình.
“Ông phải chờ tôi chứ, ông biết ở đâu không?” Đường Lăng đi theo Cổ Vũ ra khỏi văn phòng, không nhịn được cười khi thấy Cổ Vũ đang gấp gáp ở trước mặt.
“Cậu đi chậm thật, không cần đi theo tôi, cậu gửi số phòng cho tôi là được.” Cổ Vũ hiện giờ rõ ràng là đang lo lắng, ông ta thật không kiên nhẫn để chờ Đường Lăng, cho nên mới “vứt bỏ” Đường Lăng.
Đường Lăng dừng bước, trong lòng thở dài, anh ta thế mà bị ghét bỏ, đã không cần anh ta đi theo, vậy thì anh ta sẽ không đi, anh ta còn có một số việc phải giải quyết, hơn nữa còn phải chờ ba anh ta đến.
Hôm nay ba anh ta trở về từ Hải Thành, bên này cũng có một vài việc cần giải quyết.
Khi Đường Lăng ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy Cổ Vũ đâu nữa, Đường Lăng chỉ đành gửi số phòng qua cho Cổ Vũ.
Trong phòng bệnh của ông cụ Dương ở bệnh viện số 1, thời gian từng chút một trôi qua, lúc này mọi người đều im lặng, ngay cả các phóng viên cũng trầm mặc không hỏi thêm câu nào.
Thật ra, tất cả các phóng viên có mặt ở đây đều có quá nhiều vấn đề để hỏi, nhưng dưới tình huống này, họ biết có hỏi thì cũng không ai trả lời, bây giờ tất cả đều đang chờ xem đứa trẻ này có thể mời được Cổ Vũ đến không, nói thật lúc này ai cũng đang lo lắng và gấp gáp.
Một vài nhà truyền thông có mặt ở đây vẫn đang phát sóng trực tiếp, vì vậy nhiều người có thể thấy rõ tình hình trong phòng bệnh thông qua phát sóng trực tiếp.
Các phóng viên trong phòng bệnh vẫn không có tiến triển gì, nhưng cư dân mạng lại đang bình luận rôm rả.
“Cậu của đứa trẻ này thật sự có thể mời Cổ Vũ đến sao?”
“Tôi cảm thấy không có khả năng. Nếu Cổ Vũ dễ mời như vậy, những người có tiền có thế kia đã sớm mời được anh ta tới rồi, nhưng theo như tôi biết, mấy năm nay, cho dù có tiền có quyền thì cũng không thể mời được Cỗ Vũ đến, cuối cùng chỉ có thể hẹn trước ở trong bệnh viện của tám gia tộc lớn.”
“Tôi cũng nghĩ là không thể. Cảm thấy đứa trẻ này đang khoác lác mà thôi.”
“Đứa trẻ này mới còn nhỏ, sao biết khoác lác được? Khoác lác cũng là người cậu kia nói, không liên quan gì đến đứa trẻ này cả. Đứa trẻ này đáng yêu như vậy, tôi rất thích đó!”
“Tôi cũng rất thích, nhìn thấy cậu nhóc này, thật muốn kiếm một người bạn trai, rồi sinh một đứa con trai.”
“Cậu nhóc quá dễ thương, quá mê người.”
“Hơn nữa còn thông minh và xuất sắc như vậy, thật muốn có một đứa con trai như thế.”
Lúc này, Đường Minh Hạo đã đội mũ và đeo kính lên, tuy không nhìn rõ diện mạo nhưng trông cậu nhóc khá phong độ.
Các bình luận tiếp theo đều nói Đường Minh Hạo đáng yêu như thế nào.
“Cậu của đứa trẻ là ai vậy?” Trong phần bình luận bỗng xuất hiện một câu hỏi như vậy.
“Đúng vậy, cậu của đứa trẻ là ai thế?”
“Cùng một câu hỏi, cậu của đứa trẻ là ai thế?”
Tiếp theo là phần lớn hỏi về cậu của đứa trẻ…
“Muốn biết người cậu kia là ai, không phải trước tiên nên biết ba mẹ của đứa trẻ kia là ai à?”
“Ừ nhỉ, ba mẹ của cậu đứa trẻ kia là ai vậy?”
“Cùng một câu hỏi, ba mẹ đứa trẻ là ai vậy?”
Sau đó, lại là một loạt bình luận về ba và mẹ của đứa trẻ kia là ai.
Nhưng dù có hỏi bao nhiêu thì cũng không ai trả lời được những câu hỏi này, lúc trước Đường Minh Hạo nói cậu đang chảy dòng máu của nhà họ Dương, nhưng lúc đó vẫn chưa phát sóng trực tiếp vì có nhân viên bảo vệ đang theo dõi, mấy phóng viên thậm chí còn không có cơ hội để chụp ảnh, chứ nói chi về chuyện thân phận của Đường Minh Hạo.
Thế nhưng, sau khi phát sóng trực tiếp, ngược lại có nhắc đến Diêm Môn, còn nhắc đến thân phận của cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo.
Tuy nhiên, chủ nhân của Diêm Môn rất bí ẩn, không ai biết thân phận thật sự của người đứng sau Diêm Môn, nên dù biết đứa trẻ là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn nhưng vẫn không biết ba của đứa trẻ là ai.
Hơn nữa lúc cậu bé vừa mời người đến giúp, cũng không nhờ ba giúp mà là nhờ cậu của mình, cho nên chuyện này càng kỳ lạ hơn.
“Tôi nghĩ người cậu này chắc là muốn lừa đứa trẻ kia rồi. Có khả năng người cậu không hiểu tình huống nên mới đùa giỡn một chút thôi. Tôi nghĩ người cậu kia không thể mời được Cổ Vũ đến.”
“Đồng ý với bên trên, người cậu kia không thể mời Cổ Vũ đến được.”
Hầu như mọi người đều bình luận rằng không tin người cậu kia có thể mời được Cổ Vũ đến.
“Lỡ như mời được thì sao. Dù sao cũng không ai biết người cậu kia là ai mà?” Một vài người yếu ớt đưa ra ý kiến khác nhau.
Sau đó, câu chuyện quay trở lại việc người cậu là ai?
“Thân phận của người cậu kia quả thật là điểm mấu chốt, rốt cuộc người cậu kia là ai?”
“Người cậu kia là ai?”
“Người cậu kia là ai?”
Sau đó là một loạt bình luận hỏi người cậu kia là ai, trong chốc lát, sự chú ý của mọi người dành cho người cậu đã vượt xa câu hỏi có thể mời được Cổ Vũ đến hay không.
“Tôi nghĩ người cậu kia nhất định không đơn giản, mọi người có cho rằng anh ta là ông chủ lớn nào không? Nếu không, đứa trẻ kia cũng sẽ không nhờ cậu mình giúp.”
“Đứa trẻ kia là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn. Cậu bé không nhờ cha mình giúp đỡ, mà lại nhờ cậu mình đến giúp, cho nên người cậu kia có khả năng mạnh hơn người đứng sau Diêm Môn.”
“Lỡ như người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn thì sao? Cậu của đứa trẻ kia là chủ nhân của Diêm Môn, đứa trẻ kia cũng được xem như cậu chủ nhỏ của Diêm Môn rồi.”
“Người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn?”
“Người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn?”
“Người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn!!”
Mặc dù tiếp theo là vấn đề người cậu là chủ nhân của Diêm Môn, nhưng đã chuyển dần từ câu hỏi sang câu khẳng định, ý nghĩa của các dấu câu cũng đã thay đổi hẳn, đồng nghĩa với việc suy nghĩ của mọi người cũng đã thay đổi.
Rõ ràng mọi người đều cảm thấy rằng người cậu này có thể là chủ nhân của Diêm Môn.
“Với thân phận và năng lực của người đứng sau Diêm Môn, có thể mời được bác sĩ Cổ Vũ kia không?” Sau đó có người hỏi một câu rất thực tế, nếu người cậu là chủ nhân của Diêm Môn thì câu hỏi này lại là vấn đề mấu chốt.
Bình luận trên mạng vẫn đang tiếp tục…