“Anh ba, có tình hình gì vậy?” Cậu năm Tào liền bối rối, anh ba đột nhiên nói một câu này là có ý gì?
“Người phụ nữ trong phòng thẩm vấn vừa rồi, cậu đừng để cho cô ta rời đi.” Dương Tầm Chiêu chỉ có thể kiên nhẫn giải thích một câu.
Thật ra, vừa rồi Cậu năm Tào chọn góc độ rất tốt, cố ý tránh thứ không nên để lộ ra, người bình thường căn bản không nhìn ra đó là ở trong phòng thẩm vấn, nhưng Dương Tầm Chiêu chỉ liếc mắt đã nhìn ra được.
“Tại sao?” Cậu năm Tào càng không hiểu nổi tại sao anh ba muons làm vậy? Sao phải giữ người phụ nữ kia lại chứ? Người phụ nữ kia là do anh cả giới thiệu qua.
“Cậu giữ cô ta lại, bất kể dùng cách gì cũng được.” Dương Tầm Chiêu không giải thích, chỉ nhấn mạnh ý của anh. Không chờ Cậu năm Tào hỏi thêm, anh đã cúp máy.
Cậu năm Tào nhìn điện thoại bị cúp mà đầu óc mơ hồ. Ai có thể nói cho cậu ta biết tình hình bây giờ là thế nào vậy?
Rõ ràng là người do anh cả mời tới, sao anh ba lại muốn cậu ta giữ lại chứ?
Nhưng nhìn tình hình trong phòng thẩm vấn, chắc hẳn không phải không thể kết thúc ngay được, thật ra căn bản không cần cậu ta phải nghĩ cách ép cô ở lại.
Mình cứ chờ tới lúc anh ba đến sẽ biết được có chuyện gì xảy ra thôi.
“Anh Năm, đây là cô gái mới tới trong cục các anh à?” Trong diễn đàn, Tịch Quý nhỏ tuổi nhất nên tò mò nhiều hơn.
“Không phải, đây là người anh cả giới thiệu qua phá án.” Cậu năm Tào đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, thấy Tịch Quý nói liền trả lời thẳng một câu, sáu người bọn họ vẫn thường gửi tin tức cho nhau.
Đương nhiên, Cậu năm Tào cũng muốn thử thăm dò ý của anh cả, muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch thế nào, sao cậu ta chỉ gửi ảnh bóng lưng người phụ nữ kia, lại đưa anh ba tới vậy?
“Người của anh cả à?” Cậu tư Đường vốn không mấy quan tâm, vừa thấy những lời này liền nhanh chóng xông ra.
“Người của anh cả á? Là chị dâu sao?” Tịch Quý cũng vô cùng bất ngờ trước đáp án này. Vừa rồi Cậu năm Tào nói người phụ nữ kia rất xinh đẹp, cho nên phản ứng đầu tiên của Tịch Quý chính là xuất hiện ý nghĩ này.
Dương Tầm Chiêu ra khỏi thang máy thì vừa vặn thấy Tịch Quý nói vậy, sắc mặt rõ ràng trầm xuống.
“Cái này thì tôi không được phép nói, cần hỏi anh cả mới được.” Khóe miệng Cậu năm Tào hơi cong lên. Nếu đúng là vậy, chuyện này lại náo nhiệt đây.
Nhưng anh cả vẫn không trả lời.
Trong phòng thẩm vấn, Lưu Đại Lộ hỏi một vài vấn đề như thường lệ, Hàn Nhã Thanh vẫn ngồi yên, không nói lời nào.
Cậu năm Tào nhíu mày. Người phụ nữ này thật sự giỏi như lời anh cả nói sao? Cậu ta lại hoàn toàn không nhìn ra được.
Còn nói gì mà tới giúp đỡ phá án, nhưng từ đầu đến giờ, cô vẫn ngồi như vậy, ngay cả một câu cũng không nói, Cậu năm Tào thậm chí nghĩ đến từ ‘bình hoa’ để hình dung rồi đấy.
Vụ án này thật sự rất khó giải quyết, là mấy vụ án giết người băm thây, người bị hại đều là phái nữ. Bọn họ tìm được một ít vết máu trong móng tay của một người bị hại, trải qua kiểm tra chứng minh máu này không phải là của người bị hại, ở trong một mảnh thi thể nát của một người bị hại khác lại phát hiện có một sợi tóc ngắn.
Kết quả giám định cho thấy vết máu trong móng tay của người bị hại đầu tiên và sợi tóc này là cùng một người, DNA giống nhau, sau đó thông qua các phương diện truy tìm điều tra, bọn họ tìm được Mạc Thường Bân . Bởi vì DNA của Mạc Thường Bân giống với kết quả bọn họ kiểm tra ra được.
Nhưng Mạc Thường Bân lại có chứng cứ không có mặt ở hiện trường, hơn nữa nhân chứng chứng minh Mạc Thường Bân không có mặt ở hiện trường còn không ít, thời gian phái nữ đầu tiên bị hại, Mạc Thường Bân đang họp. Mọi người trong phòng lúc đó đều có thể làm nhân chứng cho ông ta. Mà lần thứ hai, Mạc Thường Bân đi công tác ở Châu Âu, có ghi chép xuất nhập cảnh có thể chứng minh, cũng có người bên phía Châu Âu có thể chứng minh cho ông ta.
Cũng bởi vì Mạc Thường Bân có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, hơn nữa chứng cứ quá đầy đủ, cho nên bọn họ chỉ tạm giam Mạc Thường Bân , không thể lập án.
Thời gian tạm giam lâu nhất không thể vượt quá hai mươi ngày. Thân phận của Mạc Thường Bân cũng không tầm thường, mà luật sư của Mạc Thường Bân cứ khẳng định là có người hãm hại Mạc Thường Bân , bọn họ lại không tìm được chứng cứ có lợi khác, cho nên lần trước, bọn họ cuối cùng phải thả cho Mạc Thường Bân rời đi. Nhưng sau khi Mạc Thường Bân rời đi nửa năm, lại có hai cô gái bị hại theo cách tương tự.
Cho nên lần này, cậu ta lại “mời” Mạc Thường Bân về, nhưng lần này Mạc Thường Bân cũng có chứng cứ không có mặt tại hiện trường. Hơn nữa, trên thân người bị hại lần này cũng không phát hiện ra bất kỳ chứng cứ nào có liên quan đến Mạc Thường Bân .
Chỉ là kinh nghiệm phá án nhiều năm của Cậu năm Tào nói cho cậu ta biết, chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Mạc Thường Bân .
Khi thấy thời gian tạm giam đã sắp đến, Cậu năm Tào sốt ruột, rất sợ thả Mạc Thường Bân ra sẽ lại có người bị hại, cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể cầu cứu anh cả, ai cũng biết trong tay của anh cả có nhiều nhân tài.
Chỉ là dù thế nào, Cậu năm Tào cũng không nghĩ tới anh cả tự nhiên phái tới một người như vậy cho cậu ta!
Nhìn bóng lưng của người phụ nữ trong phòng thẩm vấn, Cậu năm Tào âm thầm lắc đầu.
Từ trước đến nay anh cả làm việc đáng tin, lần này rốt cuộc có ý gì vậy?
“Ngài Mạc thích màu gì?” Cậu năm Tào đang nghĩ ngợi, Hàn Nhã Thanh trong phòng thẩm vấn đột nhiên mở miệng.
Cậu năm Tào vui mừng khi nghe được cô cuối cùng cũng lên tiếng. Nhưng khi nghe được câu hỏi của cô, sắc mặt cậu ta lập tức trầm xuống.
Đây là gì vậy? Lúc này là lúc nói tới chuyện này sao?
“Màu trắng.” Mạc Thường Bân cũng ngẩn người, nhưng vẫn trả lời vấn đề của cô.
“Màu trắng tốt, màu trắng sạch sẽ thuần túy.” Hàn Nhã Thanh giống như rất nghiêm túc gật đầu: “Vậy vợ của Ngài Mạc chắc chắn rất điềm tĩnh, rất đẹp, rất dịu dàng.”
“Tôi không có vợ.” Mạc Thường Bân khẽ run lên, trong đôi mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh rõ ràng có vẻ thâm trầm.
Cậu năm Tào lại càng đen mặt hơn. Cô vừa tới đã nói là thẩm vấn bình thường, cậu ta còn cho rằng cô đã tìm hiểu rõ về cả vụ án, nhưng bây giờ xem ra, cô không hề biết gì hết.
Cho dù Mạc Thường Bân đã bốn mươi lăm tuổi nhưng còn chưa kết hôn, lấy đâu ra vợ chứ?
Hơn nữa, Mạc Thường Bân thích đàn ông, điều này không tính là bí mật ở thành phố A.
“Ồ? Ngài Mạc còn chưa kết hôn à? Vậy không biết ngài Mạc thích kiểu phụ nữ thế nào?” Hàn Nhã Thanh nói chuyện nghe dường như rất tùy ý, trong mắt lại có phần sắc bén.
Vừa vặn ngược lại với những điều Cậu năm Tào nghĩ, trước khi tới đây Hàn Nhã Thanh đã nghiêm túc xem qua vụ án, hiểu rõ tất cả chi tiết, ngay cả chuyện Mạc Thường Bân còn chưa kết hôn, hơn nữa thích đàn ông, cô đương nhiên cũng biết. Nhưng thông qua thăm dò vừa rồi của cô, có vẻ như tin tức này cũng không phải là thật, Mạc Thường Bân tuyệt đối là thích phụ nữ.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Cậu năm Tào nghe được lời nói của cô liền kích động muốn che mặt. Anh cả tìm người nào tới vậy? Nếu sớm biết thế này, cậu ta thật sự không nên để cho người phụ nữ kia vào phòng thẩm vấn.
Nhưng cũng may là cậu ta đang giúp anh ba giữ cô lại. Theo tốc độ của anh ba, lúc này chắc hẳn cũng sắp chạy tới rồi.
Mà giờ phút này Dương Tầm Chiêu đã đến…