Nhưng trong nháy mắt, Hàn Nhã Thanh đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cánh tay anh.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng rời tầm mắt, nhìn về phía mặt cô, lại thấy hai mắt cô vẫn nhắm chặt.
“Đừng, đừng bỏ con lại, đừng rời xa con.” Cô cầm lấy tay anh nhưng vẫn lặp lại câu nói vừa rồi, vẻ mặt chẳng khác gì lúc trước.
Dương Tầm Chiêu hơi nheo mắt lại. Lúc này, nếu cô đúng là đang nằm mơ thì cũng thôi, nhưng nếu cô giả vờ thì sao?
Vậy bản lĩnh ngụy trang này của cô thật sự quá cao đi!!
Đương nhiên, nếu cô thật sự giả vờ, anh sẽ có cách vạch trần bộ mặt thật của cô.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh chợt rung lên.
Anh nhìn qua rồi nhanh chóng nghe máy.
“Cậu Dương , đã điều tra xong. Đêm qua, Hàn Nhã Thanh quả thật ở trong câu lạc bộ Yêu Lan, là bà chủ của bọn họ tự mình làm cho cô ấy. Tôi cũng đã đi xem video giám sát. Tối qua, chín giờ Hàn Nhã Thanh vào câu lạc bộ Yêu Lan, mười hai giờ hai mươi mới rời đi.” Giọng nói của thư ký Ngô truyền đến, rõ ràng có phần dè dặt.
Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày. Đêm qua, lúc đó bọn họ còn đang ở khách sạn làm…
Nếu theo lời thư ký Ngô nói, người phụ nữ đêm qua hình như thật sự không có liên quan tới cô gái trước mắt này.
Anh cúp máy, nhìn Hàn Nhã Thanh nằm trên giường, trong đôi mắt sâu thẳm càng thêm cao thâm khó dò.
Tay Hàn Nhã Thanh vẫn nắm lấy cánh tay anh, hai mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ là lúc này không nói còn nói mớ nữa, hình như đã ngủ tương đối sâu.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào trên người cô, giống như muốn xuyên qua từng tầng ngăn cản để nhìn xuyên vào tận đáy lòng cô vậy.
Chỉ là Hàn Nhã Thanh nằm ở trên giường hình như hoàn toàn không phát hiện ra những điều này, cô ngủ yên tĩnh, hoàn toàn không có phản ứng gì khác thường, ngay cả lông mi cũng không chớp lấy một cái.
Khóe miệng Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, ánh mắt lại nhìn về phía bên thắt lưng của cô. Có thể là vì động tác nắm lấy tay anh vừa rồi nên lúc này áo bệnh nhân rộng rãi trên người cô càng bị kéo lên cao hơn, vừa vặn lộ ra phần da trên lưng, đúng lúc là vị trí hình xăm kia!
Dương Tầm Chiêu nhìn qua, thấy chỗ đó trơn bóng như ngọc, trắng mịn như tuyết, cũng không thấy có hình xăm như trong ký ức của anh.
Ánh mắt anh tối lại, anh nhìn như vậy, quả thật không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì. Trong phút chốc, anh lại thò một tay về phía bên thắt lưng của cô.
Trên giường, hai mắt Hàn Nhã Thanh nhắm chặt giả vờ ngủ, cho dù không nhìn thấy được nhưng cô vẫn có thể cảm giác được động tác của anh. Cô âm thầm hít sâu một hơi.
Cô chính là sợ hôm qua anh phát hiện ra hình xăm của cô, cho nên sáng sớm hôm nay đã dùng phương pháp đặc biệt hoàn toàn che đi hình xăm trên lưng, cho dù nhìn qua không có gì khác thường nhưng nếu cẩn thận sờ thì khẳng định có thể cảm giác được.
Cho dù cô vẫn nhắm mắt lại có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào trên người cô, ánh mắt kia giống như có thể lập tức đốt cháy cô vậy.
Nếu lúc này bị anh sờ một cái, như vậy tất cả sẽ lộ hết. Anh nhất định sẽ nhận ra cô, đến lúc đó cô hoàn toàn tiêu đời.
Nhưng lần này cô cũng không dám tùy ý có động tác nữa.
Trong lòng cô biết rất rõ ràng, lúc này cô còn làm ra động tác ngăn cản anh, sợ rằng động tác giả vờ có tùy ý mấy đi nữa cũng tuyệt đối không thể lừa được anh.
Tất cả những chuyện lúc trước đủ để chứng minh anh không phải là người dễ lừa gạt như vậy.
Nếu không, bây giờ cô đột nhiên tỉnh lại, sau đó lớn tiếng hô người bắt ‘lưu manh’ vậy!!