Bà không có ý kiến gì về Dương Tầm Chiêu, ngược lại còn vô cùng hài lòng, nghĩ đến những chuyện ông cụ Dương và bà cụ Dương đã làm, bà cụ Đường cũng đau lòng thay cho Dương Tầm Chiêu.
“Đúng rồi, nếu nói vậy, thật ra ba mới là người hạnh phúc nhất đó.” Đường Vũ Kỳ lập tức nở nụ cười, cười tươi rói.
“Đúng vậy, ba hạnh phúc nhất.” Dương Tầm Chiêu ôm cô con gái vào lòng, cũng mỉm cười, sắc mặt đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Anh thật sự rất hạnh phúc, có bọn họ, anh đã vô cùng thỏa mãn rồi, cho dù dùng cả thế giới để đổi với anh, anh cũng sẽ không đổi.
“Ba hạnh phúc nhất, cả gia đình chúng ta ở bên nhau là hạnh phúc nhất.” Đường Vũ Kỳ lập tức hoan hô.
Nghe Đường Vũ Kỳ nói, mấy người ngồi trong phòng khách không nhịn được cũng mỉm cười theo, không khí nặng nệ lúc nãy đã bị cuốn bay đi hết.
Đường Minh Hạo nhịn không được cong môi, cậu bé lại nhìn em gái đang được Dương Tầm Chiêu ôm vào lòng, tuy có chút hâm mộ, nhưng dù sao cũng là em gái, cậu bé nên nhường nhịn em, cho nên ba ôm em cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Hơi chậm chân ở bên ngoài một lúc, Hàn Nhã Thanh vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cảnh hòa thuận vui vẻ như thế này, Hàn Nhã Thanh lập tức ngẩn ra, tình hình sao thế này?
Ông cụ Dương tổ chức cuộc họp ký giả công bố chuyện hôn nhân, chuyện này lớn như thế, theo lý thuyết nhà họ Đường không thể không biết được đúng không?
Hàn Nhã Thanh dời mắt nhìn TV vẫn còn đang phát sóng, trên TV đang chiếu tin tức, tuy không phải cảnh truyền hình trực tiếp ông cụ Dương công bố chuyện hôn nhân, nhưng cũng đủ để chứng tỏ lúc nãy chắc chắn người nhà họ Đường đã nhìn thấy được.
Thấy được còn vui vẻ như thế sao?
Dựa theo tính tình của bà ngoại thì hình như không thể nào?
Lúc trước khi ở bên ngoài, cô còn lo Dương Tầm Chiêu đi vào sẽ bị bà ngoại làm khó làm dễ, lúc đó cô vừa lúc có một cuộc điện thoại, vốn cô định bảo Dương Tầm Chiêu chờ cô vào cùng, nhưng Dương Tầm Chiêu lại bảo cô đừng quan tâm đến anh, anh tự vào được.
Hàn Nhã Thanh vẫn rất lo lắng, cho nên nhanh chóng nói chuyện xong, lập tức vội vàng lại đây, cô còn tưởng cô sẽ nhìn thấy cảnh chiến trường ngập mùi thuốc súng, không ngờ lại sẽ nhìn thấy tình hình thế này.
Hàn Nhã Thanh thấy Dương Tầm Chiêu đang ôm con gái, Đường Minh Hạo đứng một bên, con gái cười tươi rói, tuy Đường Minh Hạo vẫn còn đang xụ mặt xuống, nhưng môi rõ ràng đang cong lên, Dương Tầm Chiêu cũng đang mỉm cười.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng ấm áp, hình ảnh như thế này thật sự quá tốt đẹp.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Đường Vũ Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra Hàn Nhã Thanh, hưng phấn hô to: “Ba, mẹ về rồi, ba có thể buông con xuống được rồi, ba nên đi ôm mẹ.”
Người trong phòng khách nghe Đường Vũ Kỳ nói thế đều nhịn không được bật cười.
“Con bé này sao mới có chút xíu, học mấy thứ này ở đâu đấy.” Bà cụ Đường cong môi cười, không còn chút tức giận nào nữa.
“Bé Vũ Kỳ nói đúng đó, Tầm Chiêu nên đối xử tốt với Nhã Thanh của chúng ta.” Phạm My vô cùng đồng ý với những gì Đường Vũ Kỳ nói, con cái quan trọng, nhưng hai vợ chồng cũng phải nên trân trọng lẫn nhau.
“Bác gái nói đúng lắm.” Dương Tầm Chiêu cười đáp lời, có một số lời không cần người khác nói, anh cũng đều hiểu.
Hàn Nhã Thanh lại hơi xấu hổ.
Bởi vì ông cụ Dương đã tự quyết định chuyện hôn nhân giữa Dương Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vốn mọi người còn đang rầu không có cách nào để giải quyết, ai cũng đều đang lo lắng, bây giờ lại hoàn toàn vứt chuyện đó ra sau đầu, không còn gì hạnh phúc hơn đoàn viên.
“Ui, xem ra con về quá đúng lúc rồi, cả gia đình đang hòa thuận vui vẻ, sao có thể thiếu con được.” Đường Lăng vừa vội vã quay về nhìn thấy bầu không khí trong phòng khách xong cũng hơi ngẩn người, nhưng sau đó anh lại bật cười, cậu cả Đương trước giờ luôn quý chữ hơn vàng, bây giờ ở nhà chắc chắn sẽ không kiệm lời nữa.
“Con cũng về rồi.” Ông cụ Đường nhìn Đường Lăng, thở phào nhẹ nhõm, Đường Lăng quay về vào lúc này chắc cũng là vì chuyện của Dương Tầm Chiêu.
Tuy Dương Tầm Chiêu nói anh sẽ tự giải quyết, nhưng ông cụ Đường cũng không yên tâm, dù sao Quỷ Vực Chi Thành không phải dễ đối phó, bây giờ Đường Lăng đã về, Đường Lăng bàn bạc với Dương Tầm Chiêu, hai người dù sao cũng hơn là một mình Dương Tầm Chiêu.
“Vâng, con về rồi.” Đường Lăng gật đầu nhẹ, tuy ông cụ Đường không nói gì, nhưng Đường Lăng vẫn hiểu rõ ý của ông nội.
Cho dù là vì Nhã Thanh, hay là vì tình cảm anh em với Dương Tầm Chiêu, anh chắc chắn không thể bỏ mặc chuyện này,
“Nếu tôi mà không về, có phải người nhà của tôi sẽ bị ai đó bắt cóc đi mất không?” Đường Lăng nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cố ý cười nói.
“Cậu ơi, không thể nào, cậu mãi mãi là cậu tốt nhất, thân thiết nhất của bọn con.” Từ trước đến giờ miệng Đường Vũ Kỳ luôn rất ngọt, rất biết dỗ người khác.
Mọi người nghe Đường Vũ Kỳ nói, lại nhịn không được bật cười lần nữa.
Ông cụ Đường cũng cười ra tiếng, nhưng rốt cuộc trong lòng ông vẫn còn đang lo chuyện của Dương Tầm Chiêu, ông đứng dậy, nhìn Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng, trầm giọng nói: “Lăng, Tầm Chiêu, hai đứa vào phòng sách với ông.”
Ông cụ Đường không muốn để những người khác lo lắng theo, nhất là không muốn nói chuyện đó trước mặt hai đứa nhỏ, dù sao người nhà họ Dương cũng là người thân của hai bé.
“Vâng.” Đường Lăng hiểu rõ ý của ông nội anh, lập tức gật đầu đồng ý.
Dương Tầm Chiêu cũng hiểu rõ ý của ông cụ Đường, anh biết ông cụ Đường muốn giúp anh, nhưng anh lại muốn tự giải quyết chuyện này.
“Ông Đường, con biết rõ ý tốt của ông.” Dương Tầm Chiêu thu nụ cười lại, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng con sẽ tự giải quyết chuyện này.”
“Cái thằng nhóc này sao con lại cứng đầu như thế, con muốn tự giải quyết như thế nào? Không lẽ con đối đầu trực tiếp với Quỷ Vực Chi Thành sao? Vậy thì con phải đánh thắng Quỷ Vực Chi Thành mới được.” Tính tình bà cụ Đường nóng nảy, nhịn không được mở miệng nói.
“Không nghiêm trọng đến thế, thật ra chuyện này cũng không khó giải quyết đến thế.” Dương Tầm Chiêu hơi trầm mắt xuống, lúc này trong lòng anh cũng đã trầm xuống, nhưng có một số việc đã quyết định rồi thì anh sẽ không do dự nữa, sẽ không còn kiêng dè bất cứ thứ gì nữa.
“Con nói vậy là có ý gì? Không khó giải quyết? Cái này mà còn không khó giải quyết sao?” bà cụ Đường sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ý Dương Tầm Chiêu.
“Tầm Chiêu, anh định làm gì?” Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu làm anh em gần ba mươi năm, Đường Lăng chắc chắn rất hiểu về Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh cũng dời mắt sang nhìn Dương Tầm Chiêu, lúc ở sân bay Dương Tầm Chiêu đã nói anh sẽ giải quyết, cô hơi anh giải quyết như thế nào thì anh lại không nói.
Dương Tầm Chiêu muốn làm gì?
“Mọi người không cần xen vào việc này.” Dương Tầm Chiêu quét mắt nhìn cả nhà, cười khẽ: “Con có cách, mọi người đừng lo.”
Bà cụ Đường sốt ruột, còn định nói gì nữa.
“Được, nếu đã thế, tôi tạm thời không xen và, nếu cần giúp thì cứ việc nói.” Đường Lăng rất hiểu Dương Tầm Chiêu, nếu Dương Tầm Chiêu đã nó thế, thì tuyệt đối sẽ không để những người khác nhúng tay xen vào việc này.
Bây giờ chuyện anh có thể làm là tôn trọng quyết định của Dương Tầm Chiêu, hơn nữa tin tưởng Dương Tầm Chiêu.
Lỡ Dương Tầm Chiêu không giải quyết được, đến lúc đó anh lại giúp đỡ cũng không muộn.
“Cái thằng nhóc này, có chuyện gì mà không thể thương lượng với nhau chứ, cứ nhất quyết tự gánh vác một mình.” Bà cụ Đường nghe Đường Lăng nói thế, chỉ có thể khẽ thở dài, lại càng đau lòng cho Dương Tầm Chiêu hơn.
Đều là do ông cụ Dương và bà cụ Dương tạo nghiệt, có cuộc sống tốt đẹp lại không chịu hưởng thụ, cứ nhất quyết quậy ra mấy chuyện lung tung, làm mấy đứa nhỏ thêm phiền, thêm buồn tủi.
“Từ nhỏ đến giờ Tầm Chiêu luôn là một đứa nhỏ biết chừng mừng, thằng bé đã nói tự có cách giải quytế, bà cũng đừng sốt ruột nữa.” ông cụ Đường cũng tôn trọng quyết định của Dương Tầm Chiêu, hơn nữa đây dù sao cũng là chuyện của nhà họ Dương.
“Chuyện này nghiêm trọng như vậy, nó có thể có cách gì chứ, nó không nói, tôi còn không thể sốt ruột sáo? Lỡ bọn họ…” Bây giờ bà cụ Đường vô cùng lo lắng, lo lắng chuyện này không thể giải quyết, bây giờ bà càng giải quyết ông cụ Dương và bà cụ Dương thì sẽ càng làm khó Dương Tầm Chiêu.
Lúc này ông cụ Đường cũng không nói gì nữa, Dương Tầm Chiêu luôn miệng nói anh có cách, nhưng lại không nói là cách gì, ông cụ Đường cũng không biết Dương Tầm Chiêu có cách nào.
Đến tận bây giờ ông vẫn không nghĩ ra được cách hay nào cả.
Đừng nói là thằng bé này không muốn liên lụy mọi người, cho nên mới không muốn để bọn họ nhúng tay vào đó nha?
Nếu là như thế, vậy bọn họ càng không thể bỏ mặc, nhưng ông cụ Đường làm việc luôn rất cẩn thận, bây giờ ông không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nghĩ đến lúc đó lại bàn bạc với Đường Lăng xem làm sao để giúp Dương Tầm Chiêu.
Một mình Dương Tầm Chiêu chắc chắn không thể chống lại Quỷ Vực Chi Thành được.