Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 940: BÉ CƯNG THẮNG ÔNG BÀ DƯƠNG VÔ CÙNG XUẤT SẮC (3)


Cho nên lúc này trong lòng ông cụ Dương rất lo lắng, vì thế ông chủ động sửa lại lời nói, đương nhiên ông cũng tính toán như vậy.


“Không cần, con gái tôi không cần hai người quan tâm.” Ý của Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng, muốn vạch rõ giới hạn với nhà họ Dương.


“Dương Tầm Chiêu, cháu là người nhà họ Dương, ông là ông nội cháu, cháu lại nói chuyện với người lớn như vậy…” Ông cụ Dương tức giận, suýt nữa nôn ra máu.


“Tầm Chiêu, bà là bà nội, bà và ông nội làm như vậy cũng chỉ vì cháu, không phải ông bà không buông tha cho Hàn Nhã Thanh, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Dương, liên quan đến Dương Thị không phải là chuyện nhỏ, có một ngày cháu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ông bà.” Bà cụ Dương thấy tình hình không ổn nên liên tục giải hòa, đương nhiên bà cụ Dương đã quen dùng thủ đoạn mềm dẻo.


Lúc này Dương Tầm Chiêu ở bên kia lười cười lạnh, anh đã sớm không còn ôm bất cứ hy vọng gì với nhà họ Dương, đối với bọn họ mà nói thì lợi ích mãi mãi đứng đầu, sẽ không bao giờ thật lòng nghĩ cho anh.


Trước kia bởi vì Hàn Nhã Thanh không sinh được con nên bọn họ dồn ép Hàn Nhã Thanh, hiện tại bọn họ đã biết anh và Hàn Nhã Thanh có một đứa con gái nhưng thái độ của bọn họ vẫn không thay đổi, vẫn dồn ép anh!


Đúng vậy, bọn họ đang dồn ép anh!


“Dương Tầm Chiêu, ông nói cho cháu biết Dương Thị tuyệt đối không thể truyền cho con gái.” Ông cụ Dương tức giận không thôi, đương nhiên ông lo lắng nhất là chuyện này.


“Hiện tại Dương Thị ở trong tay tôi, tôi muốn truyền cho ai thì không cần phải có sự cho phép của ông cụ Dương.” Bọn họ đã bóp chết hy vọng cuối cùng của Dương Tầm Chiêu với bọn họ, hoặc là anh đã sớm không nên ôm bất cứ hy vọng gì với bọn họ.


“Tôi giao Dương Thị cho con gái mình, không cần ông cụ Dương phải đồng ý.” Thái độ của Dương Tầm Chiêu đột nhiên biến cứng rắn, đương nhiên anh không chỉ nói miệng mà thật sự muốn làm.


“Dương Tầm Chiêu, nếu cháu dám làm bậy, ông sẽ lấy lại Dương Thị, nhà họ Dương không phải chỉ có một mình cháu là cháu trai.” Trên mặt ông cụ Dương tràn đầy tàn nhẫn, ông tuyệt đối không cho Dương Tầm Chiêu làm như vậy, ông còn có một đứa cháu trai khác, tuy rằng ông vẫn luôn không ôm hy vọng gì với Dương Tầm Trung.


Nhưng ít nhất Dương Tầm Trung có thể nối dõi cho nhà họ Dương, sau khi Dương Tầm Trung sinh con trai thì ông sẽ đến mang đi, tự mình nuôi dưỡng, tương lai sẽ kế thừa Dương Thị.


“Nhà họ Dương không phải không có cháu thì không thể tồn tại.” Trong lòng ông cụ Dương đã có tính toán, cho nên cũng nói lời tàn nhẫn.


Tuy rằng Dương Tầm Chiêu không hề ôm hy vọng tình thân gì đó, nhưng anh nghe ông cụ Dương nói ra thì vẫn cảm thấy trái tim băng giá.


Cho nên anh là cái gì ở nhà họ Dương? Lúc có giá trị lợi dụng thì cố gắng bóc lột, hiện tại anh không còn nghe lời ông cụ Dương nên bị đuổi ra khỏi nhà?


Anh chưa bao giờ biết trên đời này còn có loại tình thân như vậy!


“Vậy ông có thể thử xem.” Dương Tầm Chiêu chưa bao giờ đặt Dương Thị vào mắt, nhưng lúc trước vì mẹ anh nên anh mới muốn lấy lại Dương Thị, mà cuối cùng vợ anh đã giúp anh nắm được Dương Thị.


Hiện tại ông cụ Dương uy hiếp anh, muốn đuổi anh đi, thậm chí còn muốn đưa Dương Thị cho hai mẹ con kia?


Bọn họ coi Dương Tầm Chiêu là người dễ ức hiếp vậy sao?!


Trước kia anh không trực tiếp lấy Dương Thị không phải anh không có năng lực, không phải anh không có thủ đoạn, Dương Tầm Chiêu này muốn làm chuyện gì thì không thể nào không làm được.


Trước kia sở dĩ anh không dùng thủ đoạn cứng rắn bởi vì anh nghĩ đến tình thân.


Nhưng hiện tại ông bà Dương đã xóa đi từng chút từng chút tình thân của anh cho đến hết.


Tình thân? Hai người nhà họ Dương này chưa từng có tình thân.


Năm đó mẹ anh không hề sai, mẹ là người bị hại, mẹ nhận lỗi thay cho nhà họ Dương, nhận lỗi thay cho Dương Bạc Vệ.


Nhưng lúc mẹ khó khăn nhất, bất lực nhất, thê thảm nhất thì nhà họ Dương đuổi mẹ ra ngoài.


Thậm chí ông cụ Dương còn ép mẹ phải đồng ý cả đời này không được nhìn thấy anh, chia cắt hai mẹ con bọn họ.


Chuyện tàn nhẫn như thế nhưng ông cụ Dương lại làm rất tự nhiên.


Năm đó anh chín tuổi, khi đó anh không cứu được mẹ, bởi vì anh không chống lại được nhà họ Dương, không chống lại được ông cụ nhà họ Dương.


Sau khi anh có năng lực của mình đã đi tìm mẹ trước, mẹ nói anh đừng oán, đừng hận, mẹ hy vọng anh có thể hạnh phúc vui vẻ.


Nhưng anh có thể hạnh phúc vui vẻ ở nhà họ Dương sao?


“Ông có thể thử xem có thể lấy lại được thứ đã nằm ở trong tay tôi hay không.” Câu nói cuối cùng không hề có chút tình thân, Dương Tầm Chiêu nghĩ mình còn phải bận tâm điều gì chứ.


Anh không cần Dương Thị, nhưng cho dù anh quyên góp toàn bộ Dương Thị cũng sẽ không giao cho những người này.


Lúc trước Dương Thị phát triển, không thể bỏ qua công lao của mẹ anh, khi mẹ gả cho ba thì Dương Thị chỉ là một công ty nhỏ, mẹ anh là con gái duy nhất trong nhà, lúc mẹ gả vào nhà họ Dương đã mang theo không ít của hồi môn, tất cả đều là đồ vật gia truyền của nhà họ Mộng.


Mẹ anh đã bán hết của hồi môn để nhà họ Dương mở rộng Dương Thị, hơn nữa lúc ấy mẹ anh đã nghĩ rất nhiều kế hoạch phát triển công ty phát triển.


Bởi vì mẹ nên anh mới muốn lấy lại Dương Thị.


Sau đó Dương Thị ở trong tay anh mới có thể phát triển như ngày hôm nay.


Không hề liên quan nhiều với những người nhà họ Dương.


Trước kia mẹ nói với anh đừng oán đừng hận, anh có thể không oán không hận bọn họ, nhưng anh không thể để bọn họ bắt nạt con gái mình được.


“Dương Tầm Chiêu, cháu có ý gì? Cháu muốn làm gì?” Ông cụ Dương khiếp sợ, ông không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu lại đối xử với mình như thế.


“Tôi vừa nói sẽ chuyển tất cả cổ phần Dương Thị trong tay cho con gái mình, ông cụ Dương có thể thử ngăn cản tôi một lần xem.” Dương Tầm Chiêu đã quyết định thì chưa bao giờ thay đổi, anh nói muốn giao Dương Thị công chúa nhỏ của anh thì thật sự sẽ làm, không phải chỉ dỗ dành công chúa nhỏ nhà anh.


Không ai ngăn cản được chuyện này.


“Dương Tầm Chiêu, cháu, cháu, cháu muốn ông tức chết sao?” Ông cụ Dương muốn nói lời tàn nhẫn, uy hiếp Dương Tầm Chiêu, nhưng trong lòng ông ta biết rất rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu.


Đừng nói hiện tại ông đã chuyển cổ phần Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu, cổ phần Dương Thị trong tay Dương Tầm Chiêu đã vượt qua năm mươi phần trăm, cho dù ông không chuyển cổ phần trong tay mình cho Dương Tầm Chiêu.


Nếu Dương Tầm Chiêu muốn Dương Thị thì không ai có thể ngăn cản được.


Nhưng ông cụ Dương hiểu rõ điều này nên mới thật sự nóng nảy.


Dương Tầm Chiêu cười lạnh, tức chết ông, giọng ông mắng anh rất lớn, sao có thể dễ dàng tức chết như vậy?


Dương Tầm Chiêu không muốn nhiều lời với ông cụ Dương, anh nghĩ công chúa nhỏ vẫn còn ở trong văn phòng thì lập tức mềm giọng nói: “Bé cưng Vũ Kỳ, con chờ ba một lát, ba sẽ nhanh chóng quay về đó.”


“Ba cứ bận việc đi, không cần quay về đâu, có tài xế đưa con đến đây, con tự quay về là được.” Đường Vũ Kỳ hiểu chuyện nhất, cô bé nghe ra được ba có chuyện quan trọng.


Hiện tại cô bé đã xác định ba không tức giận, cho nên những chuyện khác không phải là vấn đề.


Dương Tầm Chiêu cười khẽ, vẫn là công chúa nhỏ nhà anh hiểu chuyện, nhưng anh muốn chuyển Dương Thị cho Đường Vũ Kỳ, sau đó Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ biết, đến lúc đó không biết cô sẽ có phản ứng gì?


Cùng lúc đó, cậu Hàn cầm kết quả xét nghiệm ADN đi vào phòng của chú Lương, đưa kết quả xét nghiệm đến trước mặt chú Lương: “Kết quả đã có, chú xem một chút đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK