Ném điếu thuốc xuống, Dương Tầm Chiêu càng cảm thấy cáu gắt, trong phòng vệ sinh này dường như đều có mùi của cô khiến cho bản thân anh cảm thấy càng ngày càng…
Sớm biết thì không nên để cô rời đi rồi…
Dương Tầm Chiêu thở mạnh một hơi dài rồi nhanh chóng nước ra khỏi phòng vệ sinh.
Đường Bách Khiêm lại quay trở lại nước M, nơi anh ta ẩn nấp rất kín đáo, người thường không thể tìm được, dù sao Đường Bách Khiêm cũng là một người ẩn thân tài giỏi.
Đương nhiên, nếu muốn tìm thì với năng lực của Dương Tầm Chiêu nhất định vẫn có thể tìm ra, nhưng bây giờ có thêm một Mạc Bách nữa, Dương Tầm Chiêu cũng không thể nào phô trương tìm kiếm được.
Vì vậy, Dương Tầm Chiêu không huy động người đi tìm Hàn Nhã Thanh, anh không những không thể phái người đi tìm cô mà đồng thời còn ngăn không cho người của Mạc Bách tìm thấy cô.
Có thể trở thành kẻ thù của Dương Tầm Chiêu, mà còn là kẻ thù lớn nhất của Dương Tầm Chiêu trong nhiều năm như vậy thì thực lực của Mạc Bách không thể nào coi thường được.
Nếu như bình thường thì Dương Tầm Chiêu không lo lắng, nhưng bây giờ vì Hàn Nhã Thanh mà anh luôn phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã bí mật tìm ra nơi Hàn Nhã Thanh đang ở, nhưng vẫn không đi tìm cô.
Anh biết rằng xung quanh là những người tài giỏi bên cạnh Mạc Bách đang ẩn nấp, những người đó giống như nhưng những chiếc bóng, thật khó có thể đề phòng.
Ngay cả anh cũng đã từng bị những tên ẩn nấp tài giỏi của Mạc Bách theo dõi, khi đó anh cũng không nhận ra, nếu lần đó Nguyễn Chí không cứu anh, cho dù không chết thì anh cũng đã bị thương nặng.
Vì vậy, Dương Tầm Chiêu thực sự không dám hành động một cách lơ là mất cảnh giác.
Dương Tầm Chiêu không đi tìm Hàn Nhã Thanh, cũng không dám để ý quá nhiều đến tình hình của cô, nhưng anh cũng luôn ở nước M, vì cô ở đây nên anh không nỡ rời đi, vậy nên anh bất đắc dĩ phải đến đây, đương nhiên là để bảo vệ cô kịp thời khi có chuyện bất trắc xảy ra.
Lần này Mạc Bách có ý định muốn dây dưa với anh đến cùng, nên cũng luôn ở đây, nhất quyết không chịu rời đi
Thật lãng phí, đã hai mươi ngày trôi qua.
Dương Tầm Chiêu có chút lo lắng, nếu Hàn Nhã Thanh hợp tác thì anh có thể đưa Hàn Nhã Thanh rời khỏi đây tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng anh lo Hàn Nhã Thanh sẽ không hợp tác, nếu cô không hợp tác thì sợ rằng nếu anh ra tay sẽ bị bại lộ.
Hơn nữa còn có Đường Bách Khiêm, anh đã phát hiện ra tin tức anh ở đây chính là bị Đường Bách Khiêm thông báo cho Mạc Bách.
“Tổng giám đốc, công ty của nhà họ Hàn xảy ra chuyện rồi, hôm qua ông cụ Hàn bệnh nặng phải nhập viện.” Đúng lúc này, thư ký Lưu đột nhiên gọi tới.
“Tình hình thế nào?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu trầm xuống, sắc mặt có chút thay đổi, tại sao ông cụ Hàn đột nhiên bị bệnh nặng phải nhập viện?
“Tôi cũng vừa mới nhận được tin này. Tôi cũng không biết rõ ràng, nghe nói có người muốn nhắm vào ông Hàn. Ông ấy mấy năm gần đây sức khỏe không tốt, Hàn Trung Dung thì không biết nhiều chuyện kinh doanh, có người đã cố ý lên kế hoạch từ rất lâu rồi, tuy rằng chúng ta đầu tư cho nhà họ Hàn nhưng cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhà họ Hàn, tình hình hiện tại của nhà họ Hàn rất phức tạp, không ổn chút nào.” thư kí Lưu đã gọi điện cho tổng giám đốc của mình ngay sau khi nhận được tin tức, bởi vì hiện tại anh ta biết rất rõ tổng giám đốc quan tâm đến vợ, chuyện của cô chủ, tổng giám đốc nhất định sẽ không phớt lờ.
“Kế hoạch từ lâu?” Dương Tầm Chiêu nghe xong lời này, nheo đôi mắt lại, nếu đã lên kế hoạch từ lâu, chuyện này quả thực không đơn giản.
“Đúng vậy, người đó hình như đã có âm mưu từ sáu bảy năm trước rồi.” Thư ký Lưu suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc, ông cụ Hàn bị bệnh phải nhập viện, vậy cô chủ chắc chắn sẽ quay về, tổng giám đốc có thể trở về đợi cô chủ.”
Thư ký Lưu bây giờ đã hoàn toàn biết được lỗi của mình nên muốn lập công chuộc tội.
Đương nhiên thư kí Lưu biết rằng tổng giám đốc quay về thì cuộc sống sau này của mình sẽ không yên ổn, nhưng nhất định anh cũng phải vượt qua.
Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại, anh suy nghĩ, một lúc lâu cũng không nói gì.
Anh biết ông cụ Hàn bị bệnh thì Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ về.
Bây giờ đang ở nước M, anh cần phải đề phòng Mạc Bách nên không dám tìm cô, vì vậy anh quay trở về thành phố A rồi đợi Hàn Nhã Thanh quay trở về là một ý kiến hay.
Khi anh rời khỏi nước M, tình hình của Hàn Nhã Thanh trở nên an toàn hơn, sau đó khi cô về nước một mình sẽ không thu hút sự chú ý của Mạc Bách và những người khác.
Có thể nói sự cố xảy ra trong gia đình nhà họ Hàn đã giúp anh giải quyết được vấn đề của mình.
“Tổng giám đốc, lúc trước Dương thị cũng bị kẻ thù phá hoại, thật may về sau người đó đã hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho Dương thị. Tổng giám đốc trở về cũng vừa đúng lúc có thể giải quyết ổn thỏa tình hình của Dương thị, nhà của cô chủ xảy ra chuyện, tổng giám đốc có thể dùng Dương thị cứu Hàn thị. Lúc đó Dương thị và Hàn thị chính là một nhà rồi, sau này cô chủ với tổng giám đốc muốn dừng lại cũng không thể dừng được.” Thư kí Lưu không nghe thấy giọng nói của Dương Tầm Chiêu, đột nhiên có chút lo lắng nhưng không thể không nói lên suy nghĩ của mình.
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu bỗng dưng lóe sáng, ý kiến này quả thật không tệ. Trước đây mặc dù Dương thị đầu tư vào Hàn thị nhưng cũng chỉ là hợp tác kinh doanh, hợp tác không thôi thì chưa đủ. Nếu một khi lợi ích công ty của Dương thị và Hàn thị hoàn toàn kết nối với nhau thì khi đó cô dù muốn cũng không thể chia tách.
“Tôi sẽ trở về!” Cho nên Dương Tầm Chiêu quyết định quay trở về, lúc này anh đột nhiên trở nên vội vàng, ông cụ Hàn bệnh nặng phải nhập viện, anh nhất định phải thông báo cho Hàn Nhã Thanh càng sớm càng tốt, nói không chừng bây giờ Hàn Nhã Thanh đã về rồi.
Vì vậy anh đương nhiên phải quay trở về.
Nghe được lời nói của tổng giám đốc mình, thư ký Lưu thầm thở dài, nhưng trái tim lại thắt lại, anh ta đã vô tình khiến cho tổng giám đốc phải ly hôn, khi quay về nhất định tổng giám đốc sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta. Ài…..
Tuy nhiên Hàn Nhã Thanh không nhận được tin tức ông cụ Hàn bệnh nặng phải nhập viện, vì vậy cô không trở về.
Trong những ngày này, Hàn Nhã Thanh luôn ở cùng hai bé con. Buổi tối hôm đó sau khi từ bữa tiệc trở về Hàn Nhã Thanh vẫn có chút lo lắng, lo lắng cho Dương Tầm Chiêu…
Tuy nhiên, hai mươi ngày trôi qua vẫn không có gì xảy ra, cô biết Dương Tầm Chiêu ở nước M, nhưng anh chưa từng đến tìm cô.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy sự lo lắng của cô có chút buồn cười, vì bọn họ kết hôn theo thỏa thuận, li hôn cũng hoàn toàn theo thỏa thuận, khi đó Dương Tầm Chiêu cũng đã đồng ý. Với tính cách của anh, đã tự mình đồng ý ly hôn thì chắc chắn sẽ không có thể làm ra những chuyện dây dưa.
Còn về chuyện xảy ra đêm đó, có lẽ là một sự tình cờ gặp gỡ, một sự trùng hợp.
Đối với những điều anh đã làm với cô…
Hàn Nhã Thanh nhớ những lời Dương Tầm Chiêu đã từng nói, anh bị ám ảnh bởi cơ thể của cô, dĩ nhiên mỗi đêm trước đây anh đã dùng sự thật để chứng minh điều này, vì vậy sau cuộc gặp mặt tình cờ đêm đó, đúng như những gì anh đã tự mình nói, anh bị kích động rồi!
Đàn ông mà, lúc nào cũng suy nghĩ bằng nửa thân dưới…
Hứa Nhã Thanh nghĩ, nếu ngày đó Dương Tầm Chiêu không gặp cô trong bữa tiệc thì có lẽ anh đã quên cô rồi.
Đương nhiên, sau khi hai người ly hôn, quên nhau cũng được coi là trạng thái cuối cùng, đó chính là kết quả mà cô mong muốn, cô nghĩ sau một thời gian thì cô cũng sẽ quên được anh…
Hứa Nhã Thanh còn nghĩ đến một chuyện khác, trước đây Đường Lăng đã nói với cô là kết quả giám định DNA sẽ có trong vòng 1 ngày.