Sở Bách Hà càng phiền muộn, đầu hơi cúi xuống đi về một chỗ ngồi trống, ngồi xuống, nhìn giây và giúp ở trước mặt, đầu của cô ta bắt đầu đau rồi, không phải là giả vờ, mà là đau thật.
Từ nhỏ, cô ta cứ nhìn thấy sách là đau đầu!!
Lần này nên phải làm sao đây? Thanh Thanh sợ là cũng không ngờ Dương Tầm Chiêu lại có chiêu này, xem ra lần này Thanh Thanh nhà cô ta tính sai rồi.
Đợi đã!
Khi trên đường đến Dương Thị, Thanh Thanh nhà cô ta trừ đưa cho cô 5 bản thiết kế ra, còn chưa cô ta xem một bản khác, lúc đó Thanh Thanh nói vì để đề phòng vạn nhất, cần thì dùng!
Cô ta nói mà, Thanh Thanh nhà cô ta sao có thể tính sai được chứ?
Thanh Thành nhà cô ta mặc kệ làm chuyện gì, đều luôn chuẩn bị hai kế hoạch!
Cô ta vốn không cho là đúng, có điều để hợp tác với một công ty, còn phải bày ra nhiều trò như thế, vì thế lúc đó cô ta không xem quá nghiêm túc.
Nhưng thiết kế đó của Thanh Thanh thật sự rất xuất sắc, vừa nhìn thì có thể khiến người ta kinh diễm, cho nên cô ta vẫn nhớ.
Cô ta mặc dù không biết thiết kế, nhưng tốt xấu gì vẽ tranh vẫn được, cô ta vẽ mô phỏng lại thiết kế của Thanh Thanh thì không có vấn đề gì.
Dương Tầm Chiêu luôn chú ý đến Sở Bách Hà, nhìn thấy cô ta vài phút trước mặt mày còn ủ rũ, đau khổ chán chường, nhưng vài phút sau đột nhiên vui vẻ ra mặt, kinh hỷ như phát cuồng vậy?!
Lông mày của Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày, đôi mắt cũng dần dần nheo lại.
Sở Bách Hà vốn dĩ chính là mô phỏng bản phác thảo thiết kế của Hàn Nhã Thanh, cho nên hạ bút như có thần, vẽ rất nhanh, chỉ dùng không đến nửa tiếng đồng hồ thì cô ta đã vẽ xong rồi, sau đó cô ta trực tiếp giao bản vẽ thiết kế đã vẽ xong cho thư ký Lưu.
Thư ký Lưu đần người, tốc độ này thật quá nhanh, cảm thấy giống như chơi vậy, thái độ của cô ta như vậy thì không thể nghiêm túc một chút, tốc độ nhanh như vậy thì có thể vẽ ra được bản thiết kế như nào?
Tuy nói Hàn Thị là nhà của phu nhân, tổng giám đốc cuối cùng chắc chắn sẽ chọn Hàn Thị, nhưng nhà thiết kế này cũng không thể qua loa như thê,s ít nhất cũng phải giả vờ cho tốt, đến lúc đó cũng sẽ không quá làm khó tổng giám đốc nhà anh ta.
Thư ký Lưu đối với bản thiết kế mà Sở Bách Hà nhanh như vậy đã giao rõ ràng nhận định sẽ không đẹp, chỉ là sau khi anh sau khi cúi đầu liếc mắt nhìn thì hoàn toàn sững sờ.
Bản thiết kế này chỉ vừa nhìn đã khiến người ta phải thoảng thốt, cái này còn xuất sắc hơn 5 bản mà Hàn Thị đã giao trước đó.
Thư ký Lưu ngây ra ở đó, nửa ngày không có động tĩnh, mãi đến khi Dương Tầm Chiêu họ nhẹ một tiếng, thư ký lưu mới phản ứng lại, vội vàng đưa bản thiết kế cho Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu khi nhìn bản thiết kế, ánh mắt hơi lóe sáng, trên mặt cũng ẩn chứa vài phần kinh ngạc.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Sở Bách Hà, trong mắt ẩn chứa vài phần khó nắm bắt: “Trong thời gian nhanh như vậy có thể thiết kế ra tác phẩm như thế này sao? Bản lĩnh như thế này đặt ở trong những thiên tài thiết kế sợ cũng cũng không có mấy người có thể làm được.”
“Tôi chính là thiên tài!!” Sở Bách Hà lúc này nở nụ cười đặc biệt dịu dàng, người hiểu Sở Bách Hà đều biết, Sở Bách Hà khi càng lo lắng thì sẽ mỉm cười càng dịu dàng.
Cô ta có chút buồn bực, cô ta vừa rồi không nên nhanh như vậy sẽ xong bản thiết kế, cô ta nên từ từ vẽ, chỉ cần trong 2 tiếng vẽ xong là được rồi, haizz, lại tính sai rồi!!
Có điều, cô ta sao cảm thấy Dương Tầm Chiêu có chút múc địch không đơn giản lắm? Là cô ta nghĩ nhiều sao?
Các nhà thiết kế khác còn đang cố gắng sáng tạo thì ai ai cũng thầm thấy kinh ngạc, nhà thiết kế của Hàn Thị này vừa rồi nào nháo mất nửa ngày, sau đó nhanh như vậy giao ra bản thảo, hình như ngay cả Dương Tầm Chiêu cũng đều thấy kinh ngạc.
“Bản thiết kế tôi đã giao, tôi có phải có thể rời khỏi không?” Sở Bách Hà cảm thấy cô ta nên ra ngoài báo tình hình cho Hàn Nhã Thanh biết, để Hàn Nhã Thanh phân tích một chút, cô ta cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ.
Lời này của Sở Bách Hà mặc dù nghe ra là ngữ khí nghi vấn, nhưng cô ta đã trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
“Cô Sở, cô còn chưa thể rời khỏi đây.” Thư ký Lưu nhanh chóng chạy ra ngăn cản cô ta lại.
“Tại sao? Tôi tại sao không thể rời khỏi đây?” Sở Bách Hà có chút muốn bùng nổ, cô vốn đang gấp, có loại tâm trạng lo lắng.
Huống chi, trong lòng cô ta lo lắng, sợ lộ tẩy cho nên càng gấp gáp.
“Cần đợi kết quả đánh giá cuối cùng.” Thư ký Lưu hơi ngây người, rõ ràng không ngờ cô ta lại ‘kích động’ như thế này, có đều, thái độ của thư ký Lưu rất khách khí, rất lịch sự.
“Các người đánh giá là chuyện của mấy người, có liên quan gì đến tôi.” Sở Bách Hà mặc dù không thể suy nghĩ sâu xa như Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta cũng ý thức được tình huống không đúng, rất không đúng.
Nói xong, Sở Bách Hà trực tiếp đụng vào thư lý Lưu đang đứng chắn trước mặt của cô ta, sau đó đi ra ngoài.
Mọi người trong phòng nhìn xong mà muốn rớt con mắt, nhà thiết kế của Hàn Thị này quả thực đến giúp Hàn Thị lấy hợp đồng? Cô ta nhìn thế nào cũng thấy giống như đang phá chuyện làm ăn của Hàn Thị.”
Thư ký Lưu vốn muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đã đi tới, vội vàng đứng sang một bên.
“Cô Sở, mời.” Chỉ với mấy bước chân của Dương Tầm Chiêu đã đứng trước mặt của Sở Bách Hà, giọng điệu rất khách khí, nhưng thái độ rất cứng rắn.
Cậu ba Dương nhìn ra được Sở Bách Hà thẳng thắn, dễ xúc động, anh cũng nhìn ra quan hệ của Sở Bách Hà với Hàn Nhã Thanh tuyệt đối không phải bình thường, cho nên, anh cảm thấy có thể từ trên người của Sở Bách Hà đạt được những thông tin anh muốn biết.
“Sao thế, nhìn trúng tôi rồi?” Sở Bách Hà ngước mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, mỉm cười duyên dáng, cơ thể đột nhiên áp sát anh, còn cố ý ưỡn bộ ngực cô ta lấy làm kiêu ngạo ra.
Hành động của cô ta quá đột ngột, động tác lại nhanh, mắt nhìn thấy thân thể của cô ta muốn dán vào Dương Tầm Chiêu rồi, đương nhiên Sở Bách Hà không thể khả năng dán vào, vào thời khắc mấu chốt cô ta tự nhiên sẽ dừng lại.
Sắc mặt của Dương Tầm Dương khẽ biến, ánh mắt tối lại, mau chóng lùi bước, tránh ra.
Sở Bách Hà thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu, hơi sững người, đây chính là cậu ba Dương đối với núi đao biển lửa cũng không hề dao động, luôn bình tĩnh trong truyền thuyết đây sao?
Cô ta chỉ áp sát anh thì anh đã bị dọa thành bộ dạng này rồi?
Cô ta cảm thấy cô ta giống như đột nhiên phát hiện một bí mật lớn vậy!!
“Được rồi, đi thôi.” Nụ cười của Sở Bách Hà không dứt, trong mắt rõ ràng nhiều hơn vài phần vui vẻ, lần này không cần người ta mời cô ta tự vào văn phòng trước.
Dương Tầm Chiêu đương nhiên cũng nhìn ra cô ta cố tình, chỉ là mặt của anh vẫn có chút đen lại, anh không có bước vào văn phòng mà liếc nhìn thư ký Lưu.
Thư ký Lưu sững người, bèn hiểu ý, sau đó đi trước một bước vào văn phòng.
Dương Tầm Chiêu lúc này mới bước vào văn phòng, anh không muốn vợ của anh hiểu lầm.
“Mời cô Kiều vẽ tiếp một bản thiết kế nữa.” Bước vào văn phòng, thư ký Lưu cầm giấy với bút đưa đến trước mặt của Sở Bách Hà.
“Dựa vào cái gì còn muốn tôi vẽ?” Sở Bách Hà suýt chút nữa nhảy dựng lên, vẽ tiếp, Thanh Thanh chỉ chuẩn bị nhiều nhất một bản vẽ dự phòng, vừa rồi cô ta đã vẽ cho bọn họ rồi, bây giờ còn kêu cô ta vẽ nữa?
Với cái trình độ đó của cô ta có thể vẽ ra được bản thiết kế gì chứ?
Cô ta vẽ hình tròn cho bọn họ chắc?