Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy ý của em là chị đang lừa em, chị với ba mẹ đều đang lừa em sao?” Trác Hiểu Lam cũng giận rồi, không nhịn được mà quát Trác Thanh một câu, cô ta không tin Trác Thanh ở trong trường hợp này lại khiến cô ta khó xử như vậy.


“Lẽ nào không phải sao?” Khóe môi của Trác Thanh hơi nhếch lên, giống như lộ ra một chút ý cười, chỉ là nụ cười đó nhìn trông vô cùng thê lương, giọng nói nghe thì có hơi vô lực, có một loại buồn bã không thể đè nén.


Rất rõ ràng trong lòng của Trác Thanh bây giờ đã có đáp án.


Bây giờ nghĩ lại, mẹ lúc đó căn bản không có ý muốn chấp nhận Viên Ngữ bước vào nhà họ Trác.


Cho nên Trác Thanh tin lời của Hàn Nhã Thanh!!


Là anh ta quá ngu ngốc, là anh ta quá sơ xuất, đều là lỗi của anh ta, anh ta sớm nên nghĩ tới loại trường hợp đó là không bình thường.


Không, thật ra anh ta sớm đã nghĩ tới rồi, anh ta lúc đó cũng từng nghi ngờ, nhưng anh ta nghĩ rằng ba mẹ yêu thương anh ta, anh ta nghĩ rằng ba mẹ là bởi vì anh ta yêu sâu đậm Viên Ngữ, cho nên bèn chấp nhận Viên Ngữ.


Anh ta nghĩ rằng ba mẹ sẽ vì hạnh phúc của anh ta, nhưng anh ta đã quên gia đình như của anh ta, ba mẹ như gia đình của anh ta trước nay đều sẽ không đặt hạnh phúc của con cái lên hàng đầu, cái bọn họ nghĩ tới đầu tiên đều là lợi ích của gia tộc.


Mà nhà Viên Ngữ là người nông thôn, gia đình của Viên Ngữ không quyền không thế, nhà họ Trác sao có thể cho phép anh ta lấy một cô gái như thế.


Là anh ta quá ngu ngốc!


“Chị, chị sao lại nhẫn tâm vậy? Chị sao nhẫn tâm làm như vậy thế?” Trác Thanh nhìn sang Trác Hiểu Lam, lúc này giọng nói của anh ta khả năng là vì quá đau lòng mà có hơi khàn đặc: “Chị rõ ràng biết em yêu cô ấy, chị lại cố chấp chia rẽ chúng em, tám năm này, chị nhìn em đau khổ, lại chưa từng tiết lộ một chút gì với em.”


Trác Thanh thật sự không muốn tin người chị gái ruột của anh ta vậy mà sẽ đối xử với anh ta như vậy.


“Nghe không hiểu em đang nói linh tinh cái gì, nếu không có chuyện gì khác, chị đi trước đây.” Trác Hiểu Lam vẫn không thừa nhận, bởi vì trong lòng của chính Trác Hiểu Lam rất rõ ràng, cô ta nếu như thừa nhận rồi, vậy thì rất nhiều chuyện tiếp theo đều sẽ rất dễ liên tưởng tới trên người cô ta, ví dụ như tình trạng hôn mê không tỉnh hiện nay của Viên Ngữ.


Đương nhiên, Trác Hiểu Lam cũng biết cho dù cô ta không thừa nhận, Hàn Nhã Thanh chắc chắn cũng đã nghi ngờ cô ta rồi, nhưng chỉ cần cô ta không thừa nhận, Hàn Nhã Thanh không có chứng cứ thì không có thể làm gì được cô ta cả.


Trác Thanh nhìn Trác Hiểu Lam, nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Trác Hiểu Lam, nhìn thấy dáng vẻ sự việc không liên quan tới mình của Trác Hiểu Lam, trong lòng Trác Thanh rất sửng sốt, chị gái của anh ta, chị gái ruột của anh ta, làm chuyện như thế đối với anh ta, bây giờ vậy mà mang dáng vẻ không liên quan.


Trác Thanh nhất thời đều không biết còn phải nói cái gì nữa.


Cũng đúng, ở trong nhà bọn họ, tình thân vốn rất nhạt, ở trước lợi ích, có rất nhiều cảm tình đều có thể hy sinh, là anh ta quá ngu ngốc, là anh ta khát vọng quá nhiều rồi.


Mắt và khóe môi của Trác Thanh nheo và mím chặt lại, không có cản Trác Hiểu Lam.


“Cô Trác, cô sợ là còn không thể đi được.” Chỉ là, Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản Trác Hiểu Lam, sự việc còn chưa có nói rõ ràng, Trác Hiểu Lam tự nhiên không thể đi được, đương nhiên cho dù sự việc nói rõ ràng rồi, Trác Hiểu Lam sợ là cũng không thể đi như vậy được.


Những chuyện mà Trác Hiểu Lam làm đó đã hại chết người rồi.


“Cô có ý gì? Cô dựa vào đâu mà cản tôi?” Trác Hiểu Lam vốn dĩ thấy Hàn Nhã Thanh thì cảm thấy chướng mắt, huống chi bây giờ trong lòng Trác Hiểu Lam đang tức tối, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cản cô ta, giọng điệu tự nhiên sẽ không tốt.


“Trước tiên không nói những chuyện mà cô nói đó là thật hay giả? Cho dù là thật, đó cũng là chuyện nhà của chúng tôi, không có liên quan tới cô.” Trác Hiểu Lam lúc này chính là ôm loại tâm lý này, nếu như Hàn Nhã Thanh bọn họ chỉ là tra được những chuyện này, cô ta hoàn toàn có thể không để tâm, dù sao đó là chuyện nhà của bọn họ, không có một chút liên quan gì với Hàn Nhã Thanh, Trác Thanh đều không cản cô ta, Hàn Nhã Thanh dựa vào đâu mà cản cô ta chứ?


“Chuyện nhà của cô chúng tôi tự nhiên sẽ không quản, nhưng chuyện của ngày hôm nay chúng tôi lại không thể không quản.” Hàn Nhã Thanh tự nhiên biết tâm lý của Trác Hiểu Lam, không thể không nói nội tâm của Trác Hiểu Lam thật sự đủ mạnh mẽ.


Ánh mắt của Trác Hiểu Lam hơi lóe lên, có điều trên mặt cô ta không có lộ ra bất cứ sự khác thường gì, cô ta biết sự việc của ngày hôm nay Hàn Nhã Thanh không thể tìm được chứng cứ, bởi vì người có liên quan tới máy nghe lén cô ta đều xử lý ổn thỏa rồi, bây giờ Hàn Nhã Thanh ngay cả một nhân chứng cũng không có.


“Đó là chuyện của cô, không liên quan tới tôi.” Trác Hiểu Lam không muốn để ý Hàn Nhã Thanh, trực tiếp cất bước đi ra bên ngoài.


“Cô Trác, không bằng cô giải thích tại sao Viên Ngữ lại tiêm thuốc trước đi.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, khi Trác Hiểu Lam đi qua bên người cô, không nặng không nhẹ ném ra một câu như này.


Trác Hiểu Lam luôn biết cách che đậy, trong lòng cô ta tuy sửng sốt, nhưng trên mặt lại không có lộ ra vẻ khác thường.


Chỉ là Trác Thanh lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Có ý gì? Thanh Thanh, lời này của cô là có ý gì?”


Lúc này, vẻ mặt sững sờ của cậu hai Trác, trong giọng nói đều mang vài phần run rẩy.


Rất rõ ràng Trác Thanh tuy biết chuyện tám năm trước là Trác Hiểu Lam làm, nhưng lại không ngờ bộ dạng hiện nay của Viên Ngữ cũng có liên quan tới Trác Hiểu Lam.


“Cậu hai Trác, vấn đề này anh khả năng cần phải hỏi cô Trác.” Hàn Nhã Thanh hai mắt nhìn Trác Hiểu Lam, nhìn thấy vẻ thản nhiên như cũ của Trác Hiểu Lam hiện nay, trong lòng thật sự khá khâm phục Trác Hiểu Lam.


“Chị, lời này của Thanh Thanh là có ý gì? Rốt cuộc là sao hả?” Trác Thanh nhanh chóng quay sang Trác Hiểu Lam, giọng nói hơi run đó có vài phần hoảng loạn, không, không thể nào, không thể là như vậy.


“Hàn Nhã Thanh, cô là có ý gì? Chia rẽ quan hệ của chị em chúng tôi đối với cô có chỗ tốt gì chứ?” Trác Hiểu Lam đương nhiên sẽ không thừa nhận, cô ta chắc chắn Hàn Nhã Thanh không lấy ra được chứng cứ.


“Cô Trác, cần phải kể lại một lượt từ đầu tới cuối không?” Hàn Nhã Thanh biết Trác Hiểu Lam sẽ không thừa nhận, nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh biết muốn khiến bản thân Trác Hiểu Lam thừa nhận sợ rằng là rất khó.


“Được, cô kể, tôi rửa tai lắng nghe, tôi ngược lại muốn nghe thử cô còn có thể bịa ra câu chuyện gì.” Trác Hiểu Lam biết lúc này cô ta kiên trì muốn đi cũng không thích hợp, đương nhiên cô ta cũng không thể nói gì nhiều, vậy thì nghe thử Hàn Nhã Thanh nói như nào đi, cũng để cô ta có thể biết được Hàn Nhã Thanh rốt cuộc đã tra được những gì rồi.


“Thanh Thanh, cô nói, cô nói rốt cuộc là chuyện gì?” Trong lòng Trác Thanh thật ra đã đoán được rồi, nhưng anh ta không quá muốn tin, cũng không thể chấp nhận, hơn nữa anh ta cũng muốn hiểu cụ thể là như nào.


“Tám năm trước, cô Trác lợi dụng ba của Viên Ngữ ép Viên Ngữ chi tay với cậu hai Trác, cô Trác hôm nay cũng giống như vậy lợi dụng ba của Viên Ngữ bức ép Viên Ngữ hôm qua mang túi văn kiện cho cậu hai Trác, hôm nay cô Trác càng là bức ép Viên Ngữ tự mình tiêm thuốc.” Hàn Nhã Thanh trước giờ đều không phải là người dài dòng, đây là sự thật, là sự thật Trác Hiểu Lam phải đối mặt, tương tự cũng là sự thật mà cậu hai Trác phải đối mặt.


Cậu hai Trác nên biết.


“Chị, thật sự là như này sao? Thật sự là như này sao?” Chút may mắn cuối cùng trong lòng Trác Thanh trực tiếp bị Hàn Nhã Thanh phá vỡ rồi, anh ta biết, Hàn Nhã Thanh không có khả năng vô cớ nói lời này, Hàn Nhã Thanh nếu đã dám nói, sự việc chắc chắn chính xác tới tám chín phần rồi.


Chỉ là anh ta không dám tin, không dám tin chị gái của anh ta vậy mà sẽ làm ra chuyện như thế.


Trác Hiểu Lam bức ép Viên Ngữ đem túi văn kiện đưa cho anh thì thôi đi, Trác Hiểu Lam vậy mà còn bức ép Viên Ngữ tự sát?


“Hàn Nhã Thanh, cô không cảm thấy những lời này của cô rất nực cười hay sao?” Trác Hiểu Lam không có khẩn trương, vẫn thản nhiên giống như là người không có chuyện gì, đối với lời chất vấn của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam cũng không có bất kỳ phản ứng nào.


Trác Hiểu Lam chỉ là khi nhìn sang Hàn Nhã Thanh, khóe môi mang theo vài phần chế giễu.


“Hàn Nhã Thanh, không bằng không chứng, cô vu khống tôi như vậy, tôi có thể kiện cô.” Trác Hiểu Lam lúc này rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến người khác nghĩ rằng những chuyện này dường như thật sự không có bất kỳ liên quan gì tới cô ta.


“Tôi một khi dám nói như vậy, tự nhiên là có chứng cứ.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười nhàn nhạt, Trác Hiểu Lam đều không hoảng, Hàn Nhã Thanh tự nhiên càng không thể hoảng rồi, Trác Hiểu Lam muốn chơi trò tâm lý với cô, cô tự nhiên sẽ phụng bồi, đây là sở trường của cô.


Ánh mắt của Trác Hiểu Lam hơi lóe lên, trong lòng thầm kinh ngạc, tuy cô ta biết sự cẩn mật mà mình làm, cô ta cũng chắc chắn bản thân sẽ không để lại sơ hở, nhưng lời của Hàn Nhã Thanh vẫn khiến cô ta có hơi lo lắng.


“Được, lấy chứng cứ ra đây.” Trong lòng Trác Hiểu Lam rõ ràng rất lo lắng, nhưng trên mặt lại không có lộ ra bất kỳ sự khác thường nào, hơn nữa lúc này càng là vô cùng trầm ổn.


Dáng vẻ của Trác Hiểu Lam lúc này, ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng nghi ngờ bản thân có phải là thật sự hiểu lầm Trác Hiểu Lam rồi không.


Có điều, Hàn Nhã Thanh biết những chuyện này thật sự là Trác Hiểu Lam làm.


“Ông xã thân yêu, lấy chứng cứ ra đây.” Hàn Nhã Thanh nhìn sang Dương Tầm Chiêu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, giọng nói đó cũng trong nháy mắt dịu đi vài độ, giọng điệu nghe cũng có hơi giống như đang làm nũng, ừm, quả thật là làm nũng, hơn nữa Hàn Nhã Thanh còn là mô phỏng theo dáng vẻ bé Vũ Kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK