Hàn Nhã Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn Hàn Nghiên Nghiên. May mà cô đã đổi tên Dương Tầm Chiêu từ “ông chủ cũ” sang “ông chủ”, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hàn Nhã Thanh ra khỏi phòng khách, gọi lại cho Dương Tầm Chiêu.
“Vừa nãy em đang làm gì hả?” Dương Tầm Chiêu bắt máy ngay tức khắc, giọng nói trầm lạnh truyền tới.
“Hả? Vừa nãy?” Hàn Nhã Thanh nghe giọng anh là lạ, cô nhìn 2 trái táo trong tay mình, nháy mắt: “Đang rửa táo.”
Anh hỏi cô vừa nãy đang làm gì? Từ nãy tới giờ cô bận rửa táo mà, câu trả lời của cô chẳng có vấn đề gì cả.
“Liên Cung đang ở nhà họ Hàn mà em đi tắm?” Dương Tầm Chiêu nắm chặt điện thoại trong tay, nhíu mắt lạnh lùng. Anh vốn không hề tin lời Liên Cung, thế mà giờ lại nghe chính miệng cô thừa nhận như vậy, ngay lập tức kích động muốn giết người.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, Liên Cung ở nhà họ Hàn thì cô không được rửa táo sao?
Cô rửa táo thì có liên quan gì tới Liên Cung chứ?
Không, không đúng, Hàn Nhã Thanh đột nhiên phản ứng lại, nhận ra có vấn đề gì đó.
Ngữ điệu Dương Tầm Chiêu không hề ổn, cảm xúc không ổn, nói chuyện cũng không ổn nốt. Anh vừa bảo là Liên Cung ở nhà họ Hàn mà cô đi tắm?
Giọng anh như thể cô đang làm việc gì đó sai trái không chấp nhận nổi ấy.
Chỉ là rửa táo thôi mà, có đến mức đó đâu!
Vậy là…
Hàn Nhược Thanh rõ rồi, khóe môi giật giật: “Anh nghĩ gì vậy hả? Em rửa táo để ăn ấy, anh tưởng là tắm rửa sao?”
“…” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, im lặng một hồi. Mắt thường cũng nhìn thấy được sắc mặt anh nhanh chóng dịu xuống. Vừa nãy đầu óc anh bị ngu đi hay sao ấy nhỉ, chưa nghĩ gì đã hiểu lầm rồi.
Thế mà lại mắc bẫy Liên Cung?
“Ngoan, đợi anh về, anh về giúp em rửa. À không, chúng ta cùng nhau rửa nhé.” Dương Tầm Chiêu nhếch miệng, chất giọng trầm của anh trở nên hết sức ám muội.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật mạnh: “…”
Cậu ba Dương càng ngày càng không giống cậu ba Dương rồi, mấy lời như này càng lúc càng nói trơn tru.
Càng lúc càng không biết xấu hổ.
Hàn Nhã Thanh định cúp máy luôn, thế nhưng nghĩ đến việc anh gọi cho cô tận mấy cuộc như vậy chắc có lẽ có chuyện gì cần, thế nên nhịn không cúp.
Vậy mà Dương Tầm Chiêu lại chẳng nói gì cả, anh không hề cho Hàn Nhã Thanh biết mình đang gấp rút quay về thành phố A. Thậm chí anh cũng không đề cập gì đến chuyện Liên Cung, vì anh muốn bất ngờ đánh úp.
Không chỉ với mình Liên Cung, mà là với cả cô nữa.
Đây chính là phong cách của cậu ba Dương.
Hàn Nhã Thanh cúp máy xong, ánh mắt hơi lóe lên. Dương Tầm Chiêu đã biết Liên Cung đang ở nhà họ Hàn, vậy chắc chắn cũng đã biết chuyện nhà họ Liên đến cầu hôn rồi. Cả việc Liên Cung chở cả một xe hoa hồng đến tặng nữa. Vậy mà vừa nãy Dương Tầm Chiêu lại chẳng nói gì cả.
Xem ra Dương Tầm Chiêu cũng khá thoáng, không hề nhỏ nhen, bá đạo, vô lý như cô nghĩ.
Ừ, nếu mà vậy thì cô yên tâm rồi.
Hàn Nhã Thanh quay người lại, giật nảy mình khi thấy khuôn mặt Liên Cung đột ngột xuất hiện chình ình trước mắt, lui vội về sau mấy bước.
“Điện thoại của Dương Tầm Chiêu à?” Liên Cung nhìn cô, khóe môi vẽ ra một nụ cười.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh nghĩ ngợi chút rồi khẽ gật đầu. Liên Cung cũng đã đoán ra rồi, cô cảm thấy chẳng cần phải giấu làm gì nữa.
“Em với Dương Tầm Chiêu có quan hệ gì vậy?” Liên Cung muốn biết rốt cuộc giữa cô và Dương Tầm Chiêu đã phát triển đến mức nào rồi. Vừa nãy anh ta đã nghe thấy cô giải thích chuyện rửa táo với Dương Tầm Chiêu.
Anh ta còn nghe ra được có một chút tức giận, đúng hơn là hờn dỗi trong giọng nói của cô. Điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu.
“Quan hệ vợ chồng.” Lần này, Hàn Nhã Thanh dường như trả lời không có chút do dự. Cô muốn Liên Cung biết quan hệ giữa cô và Dương Tầm Chiêu, vậy thì trò hề cầu hôn này cũng có thể kết thúc luôn.
“Hàn Nhã Thanh, nếu em không đồng ý cưới anh, em có thể từ chối thẳng mà. Cần gì phải bịa ra cớ này chứ.” Liên Cung sửng sốt, nhìn cô trừng trừng.
Anh ta chỉ tùy tiện hỏi một câu vậy mà cô lại nói dối đến thế sao?
“Được, vậy tôi từ chối anh. Có điều, tôi và Dương Tầm Chiêu thật sự là có quan hệ vợ chồng.” Lời từ chối của Hàn Nhã Thành lúc này cắt luôn đường lùi của Liên Cung.
Cô trước giờ giải quyết chuyện gì cũng luôn dứt khoát, sòng phẳng, không thích dây dưa.
Liên Cung nhìn cô, cười cười rồi bỗng quay về phía phòng khách hét: “Ông Hàn, Thanh Thanh nói cô ấy và Dương…”
Hàn Nhã Thanh kinh hãi, vội lấy một trái táo lớn nhét vào miệng cậu Liên, chặn lời anh ta lại.
“Thanh Thanh sao hả?” Ông cụ Hàn thấy Liên Cung nói nửa chừng, nhịn không được tò mò nhìn về phía anh ta.
“Không, không có gì.” Hàn Nhã Thanh lắc đầu, chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu có thể cho Liên Cung biết, nhưng tuyệt đối không được để ông cụ biết.
Hàn Nhã Thanh sợ Liên Cung nói bậy nên nhét táo vào miệng anh ta xong liền giữ nguyên tay ở đó, còn cố nhấn mạnh quả tảo vào nữa.
Liên Cung nhìn Hàn Nhã Thanh, nụ cười đầy vẻ nuông chiều.
“Hai cái đứa này…” Ông cụ Hàn và ông cụ Liên nhìn bộ dáng hai người, mỉm cười đầy ẩn ý.
Ông Cụ Hàn cũng không hỏi gì thêm.
Hàn Nhã Thanh khẽ thở một hơn rồi thả tay xuống.
“Sao? Không bịa nữa à?” Liên Cung cắn trái táo trong miệng, nhai kĩ, cảm giác ngon ngọt lạ thường.
Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn anh ta, không nói gì nữa.
Hàn Nhã Thanh nhìn hai ông cụ đang ngồi trong phòng khách, ông cụ Liên cứ luôn tránh nói vào vấn đề chính, thậm chí còn cố ý giả ngốc nữa. Cứ thế này thì cũng không phải là cách, thế nên cô bắt buộc phải chủ động ra tay rồi.
Hàn Nhã Thanh bước vào phòng khách, ngồi ngay trước mặt ông cụ Liên.
Liên Cung nhìn thấy hành động của cô, hơi sửng sốt. Cô đang định làm gì hả?
Ông cụ Liên hơi nhướng mày, cái con bé này đúng thật là không biết kiềm chế. Có điều, thanh niên như cô mà có thể nhịn được đến giờ cũng là giỏi lắm rồi.
“Ông Liên, nghe nói ông thích chơi cờ. Hay là cháu chơi với ông một ván nhé?” Hàn Nhã Thanh sao có thể không đoán được ý của ông cụ Liên chứ, ông ta đích thực là một con cáo già. Có điều tự cô có cách đối phó với loại cáo già này.
Trên đường tới nhà họ Hàn, cô đã tìm hiểu một vài chuyện liên quan đến ông cụ Liên nên biết ông ta thích chơi cờ nhất.
Nghe cô nói thế, ông cụ Liên hơi giật mình, ánh mắt rõ ràng có phần ngoài dự liệu. Con bé này sao lại không tuân thủ luật chơi vậy chứ? Đây là lúc nói chuyện chơi cờ sao hả?
Ông cụ Liên khôi phục tinh thần, ân cần cười hỏi: “Thanh Thanh cũng biết chơi cờ à?”
“Dạ, có biết một chút ạ. Có điều chắc chắn là không bì được với ông Liên rồi. Vậy nên ông nhẹ tay chút nha.” Hàn Nhã Thanh lè lưỡi tinh nghịch.
“Em muốn làm gì vậy?” Liên Cung bỗng cảnh giác hơn một chút, anh ta cảm thấy cô nhất định không phải đơn giản chỉ muốn cùng ông cụ chơi cờ. Tuy vậy nhất thời anh ta cũng không đoán ra ý đồ của cô.