CHƯƠNG 852: BA, CON LÀ CON GÁI BA, CON GÁI RUỘT! (1)
Chỉ cần có được sự ủng hộ của thiếu thành chủ là sẽ có được sự ủng hộ của toàn bộ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, hắn còn gì phải sợ nữa?
Quỷ Vực Chi Thành hiện nay đều do thiếu thành chủ quyết định. Thành chủ không còn quan tâm đến chuyện ở Quỷ Vực Chi Thành nữa nên chắc chắn thành chủ cũng sẽ không tham gia vào chuyện này, dù sao thành chủ cũng không có giao tình gì với Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu.
Dùng toàn bộ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành để đối phó Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu cũng tương đối mạnh nhưng so với Quỷ Vực Chi Thành thì họ chẳng đáng là gì, cũng không có gì phải đáng ngại.
Trên mặt Trịnh Hùng có thêm vài phần đắc ý, khuôn mặt không còn trẻ trung đầy mỡ không còn chút đẹp trai nào nữa.
Một người đàn ông gần sáu mươi, vốn đã không đẹp trai, bình thường đã quen buông thả, tuổi trẻ dù có lợi hãi đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự tàn phá của thời gian, cái bụng như phụ nữ mang thai sáu, bảy tháng với lớp mỡ thật dầy, thật sự không còn từ nào để diễn tả.
Người phụ nữ đang ở trong vòng tay hắn bị cái bụng phệ của hắn đè vào, trong mắt có chút ghê tởm nhưng lại phải kìm nén hết sức có thể, vì báo thù, cô ta phải chịu đựng.
Đã chịu đựng bảy năm rồi, cũng không chỉ một lần này.
“Em nghĩ kế gì hay đi rồi tính kế cẩn thận. Tôi sẽ đi gặp thiếu thành chủ, chỉ cần thiếu thành chủ ủng hộ chúng ta thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.” Tay Trịnh Hùng mạnh bạo xoa nắn cơ thể người phụ nữ, nhưng trên mặt hắn lại không có nhiều ham muốn, dù sao chuyện chính quan trọng hơn.
Đối với hắn, quyền lực quan trọng hơn nhiều so với phụ nữ, có quyền lực thì muốn phụ nữ kiểu nào chẳng có, trẻ trung, xinh đẹp, chỉ cần hắn muốn thì không gì là không có.
Hắn không chỉ có ham muốn với người phụ nữ trước mặt mà hắn còn cần người phụ nữ này giúp hắn bày mưu tính kế, sự thật chứng minh người phụ nữ này rất thông minh, mặc dù cách của cô ta rất nham hiểm và thâm độc nhưng lại có tác dụng.
Mặc dù kế hoạch lần này thất bại nhưng theo hắn thấy, kế hoạch lần này thật sự rất tốt.
Chỉ có thể nói họ đã đánh giá thấp năng lực của đối phương, nói chính xác hơn thì họ đã đánh giá thấp năng lực của cô cả nhà họ Đường.
Lần sau sẽ không có sai lầm nữa!
“Được, tôi biết rồi, yên tâm đi, lần này chúng ta nhất định sẽ thành công.” Có được kết quả như mong muốn, người phụ nữ hài lòng, đương nhiên cũng cực kỳ tự tin, cô ta không tin mình lại thua người phụ nữ đó lần nữa.
Cô ta cũng không cho phép mình lại thua người phụ nữ đó một lần nữa!
Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ càng tươi hơn, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ người đàn ông, bỏ qua phần mỡ trên mặt hắn, cô ta chủ động áp đôi môi đỏ của mình lên môi ông ta, cố gắng hôn một cách quyến rũ nhất có thể.
Cô ta biết rõ để một người đàn ông đồng ý điều kiện của mình và để một người đàn ông sẵn lòng giúp đỡ mình thì cô ta phải mang lại cho đàn ông một số lợi ích.
Cô ta đã biết điều này từ bảy năm trước khi tìm tới hắn.
Bảy năm nay, cô ta vẫn luôn làm việc này, mặc dù người đàn ông này vừa già vừa xấu, nhưng hắn có thể giúp cô ta báo thủ, vậy là đủ rồi!
Dáng người của người phụ nữ này thật sự rất đẹp, cơ thể quyến rũ lại càng hấp dẫn hơn, Trịnh Hùng vốn chỉ lo chuyện chính, không có hứng thú trong phương diện này lắm, nhưng cũng không chống cự lại được sự dụ hoặc chết người này của cô ta.
Hắn vốn cũng chẳng phải quý ông lịch lãm gì, dâng tới tận miệng làm gì có lý do nào để không ăn.
Giây tiếp theo, hắn mạnh bạo đè cô ta xuống chiếc bàn sau lưng…
Người phụ nữ cười tuỳ ý mà tự mãn, nhưng sâu trong đôi mắt lại là sự hung ác đến cực độ, Hàn Nhã Thanh, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Tại một quán bar dưới lòng đất.
Thư ký Lưu tìm thấy Hàn Trung Dung đang uống rượu, lúc này ông ta đã say rồi, không còn tỉnh táo nữa.
Hàn Trung Dung bây giờ không còn khí phách của công tử con nhà giàu trước đây, giờ đây ông ta cực kỳ bết bát.
Tiền trong tay ông ta đã tiêu hết từ lâu, sau khi bị Hàn Nhã Thanh đuổi ra khỏi nhà họ Hàn thì ông ta cũng không còn chỗ để ở.
Thời gian này Hàn Trung Dung luôn mượn rượu giải sầu, vì không có tiền nên ông ta còn không tới nổi quán bar sang trọng, chỉ có thể mua say ở quán bar dưới lòng đất này.
Để uống rượu, Hàn Trung Dung đã thế chấp hết những đồ mình có trên người, thậm chí ông ta còn thế chấp cả điện thoại di động.
Không có điện thoại, cả ngày lẫn đêm Hàn Trung Dung đều chìm đắm trong quán bar, gần như tách biệt với cả thế giới.
Thư ký Lưu cho người đưa Hàn Trung Dung ra khỏi quán bar.
“Các người, các người làm gì vậy? Các người muốn làm gì?” Hàn Trung Dung đã say, người chao đảo lắc lư, cố gắng giãy giụa: “Mấy người là ai?”
Hàn Trung Dung từng thấy thư ký Lưu nhưng bây giờ ông ta đã say mèm nên không nhận ra thư ký Lưu.
Thư ký Lưu không nói, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho mọi người, anh không có thời gian nói lời vô nghĩa với ông ta, tổng giám đốc vẫn đang chờ.
Nếu không phải điều tra chuyện về bà chủ thì tổng giám đốc cũng sẽ không bao giờ gặp Hàn Trung Dung.
“Mấy người thả tôi ra, mấy người, mấy người muốn bắt cóc tôi à? Tôi phải báo cảnh sát, báo cảnh sát.” Hàn Trung Dung vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, vẫn còn biết phải báo cảnh sát.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Hàn Trung Dung hoàn toàn mất ý thức thì tổng giám đốc cũng không dễ hỏi.
Mặc kệ Hàn Trung Dung giãy giụa, thư ký Lưu cho người đưa ông ta đi, đây là quán bar dưới lòng đất, vốn đã rất loạn, cũng chẳng có ai lo chuyện bao đồng, không ai muốn gặp chuyện phiền phức.
Huống hồ Hàn Trung Dung cũng không đáng để người khác ra mặt cho ông ta.
“Tổng giám đốc, tìm được Hàn Trung Dung rồi.” Thư ký Lưu nhanh chóng đưa Hàn Trung Dung tới trước mặt tổng giám đốc nhà mình.
Sau khi tổng giám đốc ra khỏi bệnh viện đã nhờ anh tìm Hàn Trung Dung, thư ký Lưu biết tổng giám đốc muốn ông ta xác nhận một số chuyện liên quan đến bà chủ.
Dù sao sáu năm trước khi bà chủ bị thương nhập viện vẫn ở nhà họ Hàn, chắc chắn Hàn Trung Dung sẽ biết chuyện.
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Trung Dung bằng sắc mặt lạnh băng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Hàn Trung Dung vốn đang say rượu mơ mơ màng màng đột nhiên rùng mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Dương Tầm Chiêu, người ông ta lập tức run lên: “Cậu Dương, cậu Dương…”
Ánh mắt này của Dương Tầm Chiêu khiến Hàn Trung Dung sợ run, cũng gần như tỉnh rượu, ông ta nhận ra Dương Tầm Chiêu ngay tức khắc.
“Chuyện Hàn Nhã Thanh bị thương sáu năm trước là do ông gây ra?” Dương Tầm Chiêu thấy Hàn Trung Dung nhận ra mình thì biết lúc này ông ta vẫn được coi là tỉnh táo, đương nhiên Hàn Trung Dung đã uống quá nhiều rượu nên cũng không thể coi là hoàn toàn tỉnh táo.
Dưới tình huống này, Dương Tầm Chiêu cảm thấy không cần đến bất kỳ mưu kế gì, hỏi thẳng cho nhanh.
Dương Tầm Chiêu hỏi rất trực tiếp, trực tiếp đến nỗi Hàn Trung Dung không có khả năng thương lượng.
Dương Tầm Chiêu vẫn luôn nhìn Hàn Trung Dung chằm chằm, quan sát sự thay đổi trên mặt ông ta, dưới cái nhìn này của anh chắc chắn sẽ không bỏ sót bất kỳ sự thay đổi nào của ông ta.