“Ông cụ Hàn đưa Cô Hàn tới một viện an dưỡng rất nổi tiếng, đây đều là ảnh chụp Cô Hàn ở viện an dưỡng.” Thư ký Ngô lấy tập ảnh đặt ở trước mặt Dương Tầm Chiêu .
Dương Tầm Chiêu dừng công việc trong tay và cầm lấy tập ảnh lên xem từng tấm một, từ trong ảnh, anh không nhìn ra có gì khác thường. Trong ảnh, cô phần nhiều ngồi ở trên ban công, rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như cả thế giới đều chỉ tồn tại một mình cô, ánh mắt cô rất đơn thuần, đơn thuần như không có gì khác, nói chính xác hơn, chắc là đang ngẩn người.
Vừa nhìn cũng biết những tấm ảnh này là chụp trộm, cô chắc không biết.
“Tiếp tục theo dõi.” Dương Tầm Chiêu thả tập ảnh xuống, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc. Chỉ có điều nghe ý của anh là còn chưa chịu buông tha.
Trong một tháng tiếp theo, không ngừng có ảnh chụp từ viện an dưỡng nước M gửi tới, tất cả đều là ảnh của Hàn Nhã Thanh Cô trong ảnh vẫn yên tĩnh như vậy, ánh mắt kia cũng vẫn đơn thuần. Thời gian một tháng, cô không có bất kỳ thay đổi nào.
“Tổng giám đốc, còn cần theo dõi nữa không ạ?” Thư ký Ngô nhìn vẻ mặt cao thâm khó dò của tổng Giám đốc nhà mình, cẩn thận hỏi.
“Tạm thời hủy bỏ.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu bình thản nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Chỉ là sau đó Dương Tầm Chiêu tự mình đi một chuyến tới nước M, tự mình tới viện an dưỡng, tận mắt nhìn thấy cô giống hệt trong hình. Dương Tầm Chiêu đứng đó một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.
Trong viện, khóe miệng Hàn Nhã Thanh chậm rãi cong lên…
Năm năm sau, ở Danh Tước.
“Nghe nói ông cụ đã đưa ra tối hậu thư, nếu anh không kết hôn sẽ chuyển công ty cho em trai anh. Xem ra ông cụ nhà anh thật sự nóng ruột rồi. Tiếp theo, anh có tính toán gì không?” Cậu năm Tào cười nhìn Dương Tầm Chiêu .
Cuộc sống của cậu ba Dương vốn tự hạn chế, năm năm qua bên cạnh thậm chí không có nổi một người phụ nữ, ông cụ Dương có thể không vội được sao?
Dương Tầm Chiêu không hề trả lời, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh vậy.
“Nếu không thì như vậy đi, từ giờ trở đi, người phụ nữ đầu tiên phù hợp với điều kiện kết hôn tiến vào Danh Tước, anh lại cưới cô ấy, anh thấy thế nào?” Cậu năm Tào đương nhiên biết Dương Tầm Chiêu cũng không quá để ý tới sự uy hiếp của ông cụ, nhưng cuộc sống quá nhàm chán, cậu ta cũng muốn tìm chút thú vui khác chứ.
Danh Tước này vốn là của cậu năm Tào , từng ngóc ngách trong Danh Tước đều có lắp cameras nhưng rất ít người bên ngoài biết được điều này.
“Ái chà, vừa vặn có một người phụ nữ tới.” Cậu năm Tào vừa mở ra màn hình giám sát lại nhìn thấy một người phụ nữ đi đến. Vẻ mặt cậu ta vốn tùy ý chợt có chút thay đổi: “Ồ? Sao trông cô gái này quen mặt thế nhỉ? Hình như là cô cả nhà họ Hàn …”
“Nhưng cô cả Hàn này hình như không giống với năm năm trước, không quê mùa như năm năm trước, ngược lại có chút phong cách đặc biệt. Nếu không phải dựa vào tàn nhang trên mặt cô ấy, còn cả cặp mắt kính này nữa, em cũng không nhận ra cô ấy mất.”
Tay Dương Tầm Chiêu đang cầm cốc rượu chợt dừng lại, chậm rãi ngước mắt nhìn qua. Khi thấy Hàn Nhã Thanh trên màn hình, anh hơi híp mắt lại.
Năm năm trước, anh từng nghi ngờ người phụ nữ trong khách sạn đêm đó là cô, nhưng tất cả chứng cứ đều chứng minh không phải là cô, anh thậm chí tự mình đi nước M tra xét, cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.
Không ngờ năm năm sau, anh lại gặp cô ở đây. Cũng giống như Tào Du đã nói, thoạt nhìn cô không giống với năm năm trước.
Không giống chỗ nào?
Bề ngoài không thay đổi, trang phục vẫn vậy, chỗ khác nhau này dường như từ trong xương cốt lộ ra. Năm năm có thể làm cho một người thay da đổi thịt à?
Anh vẫn tin tưởng chắc chắn, tất cả những thứ thuộc về bản chất đều rất khó thay đổi.
Có lẽ anh cần phải cố gắng điều tra thêm về chuyện năm năm trước mới được. Dương Tầm Chiêu cầm cốc rượu lên và chậm rãi uống, ánh mắt chậm rãi trở nên sâu thẳm.