Vợ anh đã nói không thích rồi, anh còn xem gì nữa?
Đám người nhìn thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu thì ai nấy cũng đều trực tiếp ngây người.
Tình huống gì đây? Hàn Nhã Thanh nói không thích, cậu ba Dương như anh liền trực tiếp không xem nữa?
Hàn Nhã Thanh cũng sững sờ, thực ra Hàn Nhã Thanh vừa nãy cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, chứ không hề ngờ Dương Tầm Chiêu lại phối hợp với cô như vậy.
Ừm, cậu ba Dương quả nhiên là rất biết đi đúng đường, đáng được tuyên dương!
“Tầm Chiêu, cháu làm gì vậy? Sao cháu không xem thử đi? Đây đều là do Thiên Lý cực khổ vất vả thiết kế ra đó.” Bà cụ Dương âm thầm thở dài một hơi, bà không tin đứa cháu trai khiến bà kiêu ngạo nhất lại bởi vì một câu nói của người phụ nữ ngốc đó mà thay đổi chủ ý đâu.
Điều này là không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
“Vợ cháu nói không thích.” Dương Tầm Chiêu ngước mắt lên nhìn bà cụ Dương, câu trả lời vô cùng trực tiếp, hệt như một lẽ dĩ nhiên.
“Đây là chuyện làm ăn, cô ta thì hiểu cái gì? Sao cháu lại có thể nghe cô ta nói bậy chứ.” Bà cụ Dương tức giận rồi, bà vốn đã rất bất mãn với Hàn Nhã Thanh, bây giờ lại nhìn thấy đứa cháu trai kiêu ngạo nhất của bà lại nghe lời của Hàn Nhã Thanh, điều này khiến bà càng thêm không hài lòng.
“Bà nội Dương, bà đừng tức giận, chuyện này cũng không thể trách cô Hàn được, đúng rồi, Hàn Thị cũng là kinh doanh châu báu mà…” Kiều Thiên Lý liên tục khuyên nhủ, nhưng ý trong lời này của cô ta…
Lúc này Kiều Thiên Lý nói câu này có ý gì, Hàn Nhã Thanh làm sao mà không hiểu được, ý của Kiều Thiên Lý chính là do Hàn Thị cũng kinh doanh châu báu, cho nên Hàn Nhã Thanh mới cố ý không để Dương Tầm Chiêu đầu tư vào việc kinh doanh châu báu của nhà Kiều Thiên Lý.
Lời này của Kiều Thiên Lý hiển nhiên là đang cố ý khiến cho bà cụ Dương càng thêm bất mãn với Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn Kiều Thiên Lý một cái, rồi mỉm cười.
“Ai ya, ông xã, nhà em cũng kinh doanh châu báu, nếu ông xã đã muốn đầu tư vào việc kinh doanh châu báu, vậy thì đầu tư cho nhà em đi, nước phù sa không để chảy vào ruộng người ngoài mà.” Sau đó, Hàn Nhã Thanh quay sang nhìn Dương Tầm Chiêu, nở nụ cười vô cùng xán lạn, cất lời như một lẽ dĩ nhiên.
Cần gì phải che che đậy đậy? Còn muốn hãm hại ngầm người ta nữa chứ, cô không dám nói thì tôi sẽ trực tiếp nói rõ ra cho cô vậy.
Hống hách như vậy, huênh hoang như vậy, tùy tiện như vậy, chính là muốn để cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bất lực không làm gì được đó!
Kiều Thiên Lý trực tiếp bị ngây người, cô ta có làm sao cũng không thể ngờ được Hàn Nhã Thanh lại nói ra lời như vậy, nhưng mà ngay lập tức, trong đôi con ngươi của cô ta liền mang máng lóe qua một tia cười lạnh trên nỗi đau của người khác, cô ta hiểu Dương Tầm Chiêu, đối với những chuyện kinh doanh làm ăn, Dương Tầm Chiêu trước giờ luôn rất quyết đoán, chưa hề chịu ảnh hưởng từ bất kỳ ai, càng không cho phép người khác chi phối quyết định của anh!
Cho nên, Kiều Thiên Lý cảm thấy Hàn Nhã Thanh đây chính là đang tự tìm đường chết, nếu Hàn Nhã Thanh đã tự tìm được chết, thì cũng không trách được người khác rồi.
Dương Tầm Trung nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe miệng hung hăng giựt giựt, người phụ nữ này…
“Ông xã, có được không?” Hàn Nhã Thanh không quan tâm đến người khác, mà đưa tay ôm lấy cánh tay của Dương Tầm Chiêu, nhẹ nhàng lắc lắc, mang theo vài phần nũng nịu.
Hàn Nhã Thanh biết, thực ra đây chính là một vở kịch, còn về đầu tư gì đó vốn không xem là thật, cho nên cô biết Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ phối hợp với cô, chỉ là phối hợp cô diễn tốt vở kịch này.
“Được!” Dương Tầm Chiêu gần như là không có bất kỳ do dự nào, anh trả lời rất nhanh, rất trực tiếp, vợ đã yêu cầu, anh làm sao mà không đồng ý được?
“Khụ, khụ…” Dương Tầm Trung bị sặc nước, anh trai vậy mà lại đồng ý rồi? Anh cảm thấy nếu như anh trai anh ở thời cổ đại, thì tuyệt đối rất có tố chất của một hôn quân đó.
Kiều Thiên Lý nhất thời bị ngây ngốc, cô ta không dám tin, không dám tin Dương Tầm Chiêu vậy mà lại đồng ý với Hàn Nhã Thanh rồi.
Đây tuyệt đối không phải là Dương Tầm Chiêu mà cô ta biết!
“Chuyện làm ăn không phải trò chơi, không thể tùy ý quyết định như vậy được, nhà họ Hàn mấy năm nay không có tác phẩm nào ra hồn, Hàn Thị mấy năm nay luôn trên đà xuống dốc, hơn nữa theo như ông biết thì những nhà thiết kế có chút tài của Hàn Thị đều bị tập đoàn Tinh Duệ chiêu mộ đi hết rồi.” Ông cụ Dương lại lên tiếng rồi, hiển nhiên ông cũng không tán đồng với quyết định này của Dương Tầm Chiêu.
Lúc Hàn Nhã Thanh nghe thấy tập đoàn Tinh Duệ, đôi con ngươi khẽ lập lòe một cái, bàn tay ôm lấy cánh tay của Dương Tầm Chiêu cũng theo bản năng siết chặt lại.
Cô trước giờ không hề can dự đến tình hình của Hàn Thị, cho nên cũng không hiểu mấy về tình hình của Hàn Thị.
Hôm nay nghe thấy ý của ông cụ Dương, tình hình của Hàn Thị chỉ e là rất không tốt.
Cho nên, mấy năm nay ông ta luôn nhắm vào Hàn Thị?
Dương Tầm Chiêu cảm nhận được sự bất thường của cô nên khẽ đưa mắt sang nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt khẽ rũ xuống, có chút xuất thần của cô, đôi con ngươi anh khẽ lập lòe một cái.
Cô ấy đang lo lắng cho Hàn Thị sao? Nhưng mà anh có cảm giác, cô ấy dường như không chỉ đơn thuần là đang lo lắng cho Hàn Thị đâu.
“Cô Hàn không phải cũng học thiết kế châu báu sao? Hơn nữa còn là học sinh do đích thân Mộ Dung Tri dẫn dắt nữa, cô Hàn thiết kế vài mẫu tác phẩm chắc cũng không phải là chuyện gì khó chứ?” Dương Tầm Trung đột nhiên chen vào một câu, lúc anh ta nói lời này, vẫn là thần sắc cà lơ phất phơ như thường ngày.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn anh ta một cái, không biết anh ta muốn làm cái gì?
“Cô ta như thế mà là đi học thiết kế sao? Cô ta đi giết thời gian cho qua ngày thì có, bây giờ bằng tốt nghiệp còn chưa tới tay, còn nói thiết kế cái gì.” Bà cụ Dương càng lúc càng nhìn Hàn Nhã Thanh không thuận mắt.
Ông cụ Dương vì cuộc điện thoại của Hàn Nhã Thanh với Mộ Dung Uyển lúc nãy mà thái độ đối với Hàn Nhã Thanh cũng không ác liệt như thế nữa, nhưng lúc này nghe thấy lời của Dương Tầm Trung, trên sắc mặt ông rõ ràng cũng có thêm vài phần khinh miệt.
Một cô ngốc, ngay cả bằng tốt nghiệp còn chưa lấy tận tay, cô ta có thể thiết kế ra thứ gì chứ?
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy thái độ của ông cụ Dương và bà cụ Dương đối với Hàn Nhã Thanh, sắc mặt anh hiển nhiên là chùng xuống rồi, nhưng mà, đề nghị của Dương Tầm Trung lại khiến cho anh có một số suy nghĩ mới, trên tư liệu mà anh cho người điều tra, thành thích học tập ở trường của Hàn Nhã Thanh quả thực rất kém, rất kém, kém đến không nhìn nổi.
Nhưng mà, đó có phải cũng là một sự ngụy trang của cô không?
Dương Tầm Chiêu thực ra còn hiểu tình hình của Hàn Thị hơn ông cụ Dương nữa, nếu như cứ như vậy, Hàn Thị chỉ e là sẽ không chống được bao lâu nữa, cô ấy có vì cứu Hàn Thị mà sẽ…
“Ông nội, cháu có một cách, hay là Dương Thị chúng ta công khai đấu thầu đi, nhà nào có bản lãnh thì chúng ta sẽ đầu tư nhà đó.” Dương Tầm Trung nhìn ông cụ Dương và đề ra một đề nghị rất không tệ.
“Đề nghị này của thằng Trung cũng không tồi, Tầm Chiêu, cứ làm như vậy đi.” Ông cụ Dương vốn đang lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ vì Hàn Nhã Thanh mà đầu tư vào Hàn Thị một cách tùy tiện, lúc này đề nghị của Dương Tầm Trung vừa lúc rất hợp ý ông.
Kiều Thiên Lý đưa mắt nhìn sang Dương Tầm Trung, trong sâu thẳm đôi con ngươi đó không thể che đi sự căm ghét và căm hận, Dương Tầm Chiêu rõ ràng vốn đã đồng ý đầu tư vào nhà họ Kiều bọn họ rồi, bây giờ bị Dương Tầm Trung xáo trộn như vậy, nhà họ Kiều bọn họ còn phải tranh giành với những công ty khác nữa, điều này trong vô hình đã tăng thêm độ khó, hơn nữa cuối cùng nhà họ Kiều bọn họ có thể thắng được không thì còn chưa chắc.
“Được.” Lần này, Dương Tầm Chiêu đồng ý vô cùng sảng khoái, lúc anh trả lời, đôi con ngươi còn nhìn sang Hàn Nhã Thanh.
Với thái độ của cô đối với ông cụ Hàn, Hàn Thị nếu như xảy ra chuyện, cô ấy chắc chắn sẽ không thể không quản, cho nên anh rất là trông đợi những chuyện tiếp theo đây.