“Bà nói con bé sao?” Tay của bà Ngụy vẫn còn chỉ vào Hàn Nhã Thanh, chưa buông, tựa hồ là bởi vì quá mức kinh ngạc mà quên buông.
“Đúng vậy, người mà tôi nói đến chính là cô ta.” Bà Triệu liên tục gật đầu, sợ còn chưa đủ, lại luôn mồm nói thêm:
“Cô Hàn đây còn dùng những thủ đoạn đê hền để quyến rũ đàn ông, đúng là không biết nhục, đồ hèn hạ…”
Đôi mắt bà Ngụy lập tức nheo lại, sau đó đột nhiên quay lại nhìn sang bà Triệu, bàn tay vừa rồi còn chỉ vào Hàn Nhã Thanh đột nhiên giơ lên, sau đó giáng xuống nhanh như chớp.
“Bốp.” Một tiếng vang giòn tang khiên tất cả khách khứa đều sợ đến ngây người.
Không ai ngờ, bà Ngụy lại trực tiếp đánh người, hơn nữa người bị đánh còn là bà Triệu, đánh bà Triệu trước mặt mọi người như vậy là triệt để đắc tội với người ta rồi.
Mộ Dung Tri khẽ nhếch mép, quả đúng như anh ta dự đoán, người mẹ đáng kính của anh ta mà đã ra mặt cho chuyện có liên quan đến Thanh thì sẽ không đơn giản chút nào!
Hàn Nhã Thanh từ trước đến nay luôn bình tĩnh và chín chắn cũng bất ngờ, nghe tiếng bạt tai vừa rồi ó thể khẳng định một điều là rất đau.
Sở Bách Hà chớp mắt lia lịa, suýt chút nữa đã thốt ra một câu, bà Ngụy như vậy chẳng phải đã quá mạnh tay rồi sao? Chỉ một câu không hợp liền trực tiếp đánh người ta?
Nhưng đây là bữa tiệc của nhà họ Ngụy.
Sở Bách Hà biết bà Ngụy rất quan tâm Thanh nhưng Sở Bách Hà không ngờ bà Ngụy lại vì không hợp tai mà ra tay đánh người ngay tại bữa tiệc của nhà mình, hơn nữa người đó còn là vợ của lãnh đạo tổng cục kiến thiết.
Sở Bách Hà sửng sốt hồi lâu, cười đến không khép được mồm!
“Bà? Bà? Sao bà lại đánh người?” Bà Triệu bị đánh đến ngu người, cả nửa ngày trời mới tỉnh hồn, sắc mặt khó tin trừng mắt bà Ngụy.
Bà Ngụy lắc lắc tay, ánh mắt nhìn thẳng bà Triệu, thong thả nói từng từ từng chữ: “Tôi đánh bà đấy.”
Một câu nói vừa khí phách vừa kiêu ngạo.
“Nhà họ Ngụy các người cũng quá kiêu ngạo rồi, dựa vào đâu mà các người đi đánh người ta chứ? Nhà họ Ngụy các người đúng là vô pháp vô thiên mà?” Bà Triệu vốn còn đang muốn nghe bà Ngụy giải thích, thì bà Ngụy lại phun ra một câu như vậy khiến bà ta nổi xung thiên: “Nhà họ Ngụy các người đừng có khinh người quá thể như thế.”
“Nhà họ Ngụy chúng tôi khinh người quá thể sao? Bà Triệu đây nhục mạ con cháu nhà họ Ngụy ngay giữa địa bàn của nhà chúng tôi, chẳng lẽ tôi phải nén giận để bà tùy ý chửi rủa sao?” Bà Ngụy nhếch mép chế nhạo, nói ra chữ nào rõ ràng chữ đó.
Mọi người nghe bà Ngụy nói thế đều ngây ngẩn cả người.
Nhục mạ con cháu nhà họ Ngụy?
Ai mà chả biết nhà họ Ngụy chỉ có một đứa con độc đinh là Mộ Dung Tri.
Vừa rồi rõ ràng bà Triệu chỉ mặt Hàn Nhã Thanh chứ có mắng Mộ Dung Tri đâu, có khi nào bà Ngụy nghe nhầm rồi không?
“Bà Ngụy, có phải vừa rồi bà nghe nhầm không, tôi nào có mắng giám đốc Mộ Dung chứ, người tôi nói là Hàn Nhã Thanh.” Bà Triệu cũng sửng sốt, cố gắng giải thích.
Có thế nào đi nữa thì bà ta cũng không muốn bị hiểu lầm như vậy.
“Tôi đang nói Hàn Nhã Thanh.” Bà Ngụy khẽ nhếch mép rồi đưa tay nắm lấy tay Hàn Nhã Thanh.
“Nếu bà mắng Mộ Dung Tri, tôi chẳng thèm quan tâm làm gì, nhưng người bà mắng là Thanh nhà chúng tôi, tôi sao có thể không quản chứ, Thanh nhà chúng tôi là người mà bà muốn mắng là mắng sao?” Bà Ngụy hơi cao giọng, nói ra một câu vô cùng kiên quyết.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh vô cùng ấm áp, từ nhỏ đến lớn, bà Ngụy vẫn luôn bảo bọc cô như vậy, chưa bao giờ để cho cô chịu uất ức dù chỉ là một chút.
Mọi người nghe bà Ngụy nói thế đều hoảng sợ.
Rốt cuộc bà Ngụy nói vậy là ý gì?
Hàn Nhã Thanh sao lại là con cháu nhà họ Ngụy chứ!
Hơn nữa vừa rồi Ngụy nói, Mộ Dung Tri bị mắng thì bà có thể mặc kệ, nhưng Hàn Nhã Thanh bị mắng thì bà không thể không quản.
Bà Ngụy nói câu đó rốt cuộc là có ý gì?
Sau cùng thì Hàn Nhã Thanh cùng nhà họ Ngụy có quan hệ gì?
“Thành nhà tôi trưởng thành ngay trước mắt tôi, con bé là người thế nào tôi hiểu hơn ai hết, không biết bà Triệu nghe ai đồn đãi mà tới buổi tiệc của Ngụy Khang nói xấu Thanh nhà chúng tôi như vậy, cái tát vừa rồi là rất nhẹ rồi.” Bà Ngụy nhìn bà Triệu bằng ánh mặt lạnh lẹo, giọng diệu cũng không chút nể nang.
“Nhưng tôi không hề nói xấu cô ta, đây là sự thật.” Bà Triệu thấy bà Ngụy che chở Hàn Nhã Thanh như vậy, trong lòng vừa tức vừa vội, đương nhiên dưới loại tình huống này, bà chỉ có thể bám chặt lấy luận điểm đó.
“Sự thật? Cứ xem là sự thật đi? Vậy bà đã nhìn thấy tận mắt sao? Bà Ngụy sao có thể dễ dàng cho qua chứ, hơn nữa bà cũng không muốn cứ thế cho qua chuyện này, cho dù bà Triệu không nói thì bà cũng phải làm cho rõ ràng.
“Tất cả mọi người đều nói như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều nói lung tung sao? Không có lửa làm sao có khói, không làm chuyện xấu xa thì cớ sau lại sinh ra lời đồn.” Sắc mặt của bà Triệu có chút mất tự nhiên, đương nhiên là bà ta không thể tận mắt nhìn thấy rồi, trước đó, bà ta chưa từng gặp Hàn Nhã Thanh, không quen Hàn Nhã Thanh, cũng hoàn toàn không biết Hàn Nhã Thanh là ai thì đi đâu để tận mắt nhìn thấy chứ?
Mà nếu nói bà ta tận mắt nhìn thấy thì cũng không có ai tin được.
“Ai nói? Mọi người nói sao? Mọi người nào nói? Đứng ra để tôi xem nào.” Bà Ngụy lập tức lướt mắt nhìn đám người xung quanh một lượt.
Trong trường hợp này, hiển nhiên là chẳng có ai ngu ngốc đứng ra rồi, ý đồ bênh vực Hàn Nhã Thanh của bà Ngụy đã quá rõ ràng rồi, bà Ngụy vì Hàn Nhã Thanh mà đánh cả bà Triệu đều đánh, trong tình huống đó, ai dám đê đầu chịu trận trước họng súng của bà Ngụy chứ?
Có ai ở Cẩm Thành này không biết bà Ngụy nổi tiếng hiếu thắng, hơn nữa bà Ngụy từ trước đến nay luôn tỏ ra mạnh mẽ và rất thủ đoạn, ngay cả giám đốc Ngụy cũng sợ người vợ này của ông ta, rất nhiều người ở Cẩm Thành này đều biết tổng giám đốc Ngụy sợ vợ.
“Bà Triệu, ngoài bà ra hình như không có ai thừa nhận cả, cho nên, chuyện này là do bà bịa đặt…” Ánh mắt bà Ngụy hơi đổi, bà ấy lại nhìn bà Triệu với một nụ cười trên mặt.
Bà Ngụy giờ phút này tuy đang cười nhưng vẻ mặt lại khiến người ta rét run.
“Không phải, tôi cũng chỉ là nghe người ta nói mà thôi.” Ánh mắt của bà Triệu nhìn bà Ngụy lập tức lúng túng, sự dũng mãnh của bà Ngụy đến cả Hàn Nhã Thanh lẫn Mộ Dung Tri cũng phải sợ hãi, thì bà Triệu sao có thể là đối thủ của bà Ngụy chứ.
Bà Ngụy lúc này vẫn còn tỉnh táo, nghĩ rằng vừa rồi con gái đã nói với bà những điều đó mà bà thì không thể kéo con gái vào cuộc, nên bà ta lại nói: “Trên mạng nói, rất nhiều người trên mạng đã nói vậy.”
“Nghe người ta nói? Xem trên mạng?” Bà Ngụy lại càng cười tươi hơn, lời nói tựa hồ lược lại càng thong thả hơn.
Bà Ngụy nhìn bà Triệu, lời nói hơi dừng một chút, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, thanh âm trong nháy mắt cũng lạnh lẽo và nặng nề hơn: “Nói như vậy tức là bà Triệu đã vô cớ vu khống con cháu nhà họ Ngụy chúng tôi rồi!”
Bà Triệu nghe bà Ngụy nói thế, toàn thân liền cứng đờ, đồng tử cũng bất giác co lại.