Nhưng mà mấy năm gần đây, phong độ của ông ta đã giảm đi rất nhiều, nghe nói ông ta chuẩn bị rửa tay gác kiếm.
Cho dù như thế, ở Nam Hải này vẫn không có ai dám chọc đến Triệu Ngũ gia.
Lúc này, Trần Triệu Dương đang ở nơi mà Triệu Ngũ gia thường hay xuất hiện - câu lạc bộ Hùng Sư.
Câu lạc bộ Hùng Sư là địa bàn của Triệu Ngũ gia, trong đó có không ít đồ vật không muốn ai nhìn thấy.
Trần Triệu Dương đến trước câu lạc bộ Hùng Sư rồi tìm một nơi ngồi xuống hút thuốc, lúc anh hút thuốc tiện thể quan sát tình hình ở cửa ra vào. Theo tình báo mà Tô Hồng Mị đưa, Triệu Ngũ gia sẽ không trở về nhanh như vậy, phải chờ đến gần buổi trưa, ông ta mới xuất hiện ở đây.
Trần Triệu Dương chờ đến lúc gần trưa thì nhìn thấy một đội xe hộ tống xuất hiện, tiếp theo từ trên chiếc xe đầu tiên có một người đàn ông hơn 50 tuổi bước xuống.
Người đàn ông này tinh thần phấn chấn, trên mặt mang nét không giận mà nghiêm. Lúc ông ta xuống xe thì đám người bên cạnh tự động xếp thành hai hàng nghênh đón.
Không nghi ngờ gì nữa người đàn ông này chính là Triệu Ngũ gia.
Trần Triệu Dương nhìn thấy Triệu Ngũ gia xuất hiện nhưng. anh vẫn không vội vàng ra tay làm gì.
Hiện giờ, bên ngoài khäp nơi đều có camera, nếu như ra tay ngay tại đây thì rất có khả năng sẽ bị ai đó nhìn thấy, cho nên Trần Triệu Dương quyết định đi vào bên trong rồi tính tiếp.
Sau khi Triệu Ngũ gia vào trong thì đám người phía sau ông ta cũng nhanh chóng đi vào cùng.
Trần Triệu Dương hút hết một điếu thuốc, liền ngang nhiên đi vào câu lạc bộ Hùng Sư.
Đi đến trước cửa câu lạc bộ, Trần Triệu Dương nhìn thấy hai tên bảo vệ trông rất cường tráng đứng chăn ngay ở đó.
Trần Triệu Dương liền vờ như không nhìn thấy hai tên đó, chuẩn bị cúi đầu đi vào.
“Đợi chút, mày muốn đi đâu?”
Trần Triệu Dương còn chưa đi vào cửa thì đã bị hai tên bảo vệ đó đi qua chặn anh lại.
“Tôi tìm Triệu Ngũ gia”. Trần Triệu Dương ngẩng đầu nói. “Tìm Ngũ gia sao?”
Một trong hai tên bảo vệ mặt sa sầm hỏi: “Tìm Ngũ gia có việc gì?”
“Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác với ông ta”.
Trần Triệu Dương cười lạnh nói.
“Mày có một vụ làm ăn lớn muốn bàn bạc với Ngũ gia sao?”, tên bảo vệ còn lại lộ vẻ xem thường, không tin nói: “Chó má, mày không xem lại mày là ai, có thể có chuyện làm ăn gì mà bàn với Ngũ gia chứ? Biến đi!”
“Biến càng xa càng tốt", tên bảo vệ chỉ tay về phía sau hung hãn đuổi.
Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Triệu Dương mặc đồng phục bảo vệ liền biết Trần Triệu Dương không phải đến để bàn việc làm ăn gì cả.
Nghe thấy lời họ nói, Trần Triệu Dương không chút để ý, anh bước nhanh về phía trước.
“Mẹ nó, mày điếc rồi phải không?” “Chỗ này là chỗ mày có thể đến sao?” Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Triệu Dương vẫn muốn đi về phía trước thì liền co nằm đấm lại, đánh về phía Trần Triệu Dương.
Bịch!
Nhưng mà nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Trần Triệu Dương thì Trần Triệu Dương đã ra tay trước rồi.
Anh liên tiếp đá hai phát vào chúng, hai tên bảo vệ hung hãn đó liền bị Trần Triệu Dương đá đến khuyu hai đầu gối xuống.
Trần Triệu Dương đá chúng ngã lăn ra đất rồi duỗi chân ra đè lên vai một trong hai tên nói: “Gọi cho Triệu Ngũ, nói tao. có việc muốn tìm ông ta. Nói ông ta tự xuống đây nói chuyện
với tao, hay là muốn tao đi lên trên đó”.
“Mẹ mày! Mày tưởng mày là ai, mày muốn gặp Ngũ gia là liền gặp được hả?”