Tay bắn tỉa kia không ngờ rằng tất cả những lời anh †a nói sẽ bị anh đang ở dưới gầm xe nghe thấy.
Trần Triệu Dương biết tính cảnh giác của người này rất mạnh mẽ nên khi anh ta lên xe, anh đã âm thầm lẻn vào dưới gầm xe của anh ta.
"Theo như những gì mà anh ta báo cáo với ông chủ, coi như Trần Triệu Dương cũng hiểu được một chuyện.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương cho rằng những người này đều là tàn dư của Giang Môn, nhưng không ngờ lại có thể thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Hóa ra lão Du và mấy người học trò của ông ta ở trong quán bar là tàn dư của Giang Môn, tay bắn tỉa này. thuộc một tổ chức sát thủ tên là Tố Huyết Hồng, dù biết là Tố Huyết Hồng nhưng lại không biết ai đã thuê bọn họ?
Xe nhanh chóng chạy đến một hiệu thuốc ở Thành Nam, sau khi dừng lại, suốt quãng đường không phát hiện ra người nào theo dõi khiến tay bắn tỉa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó anh ta lập tức đi vào trong hiệu thuốc.
Đợi sau khi anh ta bước vào hiệu thuốc, Trần Triệu Dương cũng ở dưới gầm xe đi ra, cả quãng đường này đúng là đã giày vò anh, trên người toàn là bùn đất. Sau đó Trần Triệu Dương ẩn nấp một cách nhanh chóng, đồng thời dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn về phía hiệu thuốc.
Tình huống trong hiệu thuốc này rất rõ ràng, ngoài tay bắn tỉa còn có một ông già râu trắng và một cô gái chưa tới hai mươi tuổi, dáng vẻ cũng không đặc biệt xinh đẹp, không những thế, đôi mắt của cô ta còn dài và hẹp khiến người ta cảm thấy người này khó gần, khó hòa đồng.
“Có ai theo dõi không?”, ông già tóc trắng nhìn thoáng qua tay bản tỉa, sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên mà hỏi.
“Tôi chắc chắn rằng không có ai theo dõi”, tay bắn tỉa lắc đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Hừ, ngu xuẩn”, lúc này, lão già tóc trắng bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động, mở màn hình lên, sau đó sắc mặt thay đổi, rồi lập tức mắng tay bắn tỉa kia.
“Nếu đã đến đây rồi thì đi ra đi”, lão già tóc trắng nhìn về phía cửa, giọng nói lạnh như băng cất lên.
Ngay khi lão già vừa cất tiếng nói, cô gái và tay súng bắn tỉa nhanh chóng rút súng nhắm thẳng vào cửa.
“Thật thú vị, vậy mà có thể phát hiện ra tôi”, Trần Triệu Dương không ngờ lão già này lại nhạy bén như vậy, anh vừa mới tới cửa, đang định lẻn vào trong nhưng lại bị người ta phát hiện ra.
Nếu đã bị phát hiện, Trân Triệu Dương cũng không ẩn nấp nữa, giờ phút này đi vào từng bước một.
“Trần Triệu Dương", lão già thấy hai người kia sắp nổ súng, lập tức giơ tay ngăn cản hành động của hai người.
“Đúng vậy, không ngờ trong tổ chức sát thủ của các ông lại có một cường giả như ông vậy. Thật là thú vị”, Trân Triệu Dương chậm rãi bước vào trong, anh muốn xem Tố Huyết Hồng này thật sự có năng lực gì.
“Anh bạn trẻ, cậu thật sự rất dũng cảm, lại dám xuất hiện ở trước mặt tôi, cậu không sợ tôi sẽ giết chết cậu sao?”, lão già mỉm cười, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ thách thức rồi hỏi.
"Giết tôi? Đương nhiên là ông có thể giết tôi, các ông đã nhận nhiệm vụ giết tôi rồi đúng không, chẳng qua việc bắt cóc Tô Hồng Mị là để dụ tôi đi ra. Nhưng mà chỉ bằng vào thực lực võ đạo tông sư đại thành này của ông sao?", Trần Triệu Dương cười lạnh, thực lực của lão già này đúng là không yếu, nhưng mà anh chưa phải là chưa từng giết người có thực lực mạnh hơn anh.
“Haha...Anh bạn trẻ, cậu thật đúng là kiêu ngạo, nhưng mà cậu đã đến đây rồi thì đừng rời đi nữa”, đột nhiên sắc mặt của lão già tối sâm xuống, cảm giác như sự uy nghiêm của mình đang bị khiêu chiến, không thể ở trước mặt hai tên thuộc hạ của mình mà bỏ qua chuyện này.
“Giết cậu ta”, lão già hừ lạnh, sau đó vung tay lên, ra hiệu cho hai người kia nổ súng.
Ở khoảng cách gần như vậy, sự uy hiếp của súng lục là lớn nhất, vì vậy tay bắn tỉa và cô gái trực tiếp lấy súng lục ra và bắn về phía Trần Triệu Dương.