Bốn người Tật Phong đã rời đi trước đội của Trần Triệu Dương một bước, họ có đường dây riêng, dù sao nơi muốn đến cũng là vùng đất có loạn lạc chiến tranh như Nam Phi, chắc chắn phải chuẩn bị cho thật tốt, vì vậy bốn người bọn họ đã đi chuẩn bị.
Khi đến sân bay, ba người Trần Triệu Dương đã đến phòng chờ hạng nhất, vốn dĩ ba người chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng sắp phải lên máy bay rồi.
Nhưng ngay khi ba người vừa bước vào, thì gặp một người đàn ông mặc bộ đồ đi biển màu sắc sặc sỡ, đang ngồi trong nhà nhưng vẫn đeo một cặp kính râm to, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng và trên cổ tay còn có một chiếc vòng, nhìn bên ngoài có thể thấy giá trị cũng không hề rẻ, trên ngón tay của anh ta còn có một đê nhẫn màu xanh biếc, có vẻ như anh chàng này là một người giàu có.
Anh này không đi một mình, phía sau anh ta là hai người đàn ông mặc vest và đeo kính râm, nhìn thì biết ngay là vệ sĩ.
Ngay sau khi anh chàng này bước vào phòng chờ, anh ta chạy thẳng đến chỗ của Nam Cung Yến và.Julia.
Anh ta đã sống trên đời nhiều năm như vậy rồi, cũng đã gặp qua biết bao nhiêu là người đẹp, nhưng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này, vả lại còn những hai cô, quả là hoàn hảo, cực phẩm trong cực phẩm mà.
“Hai người đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được mời hai cô dùng bữa không?”, Nhậm Viễn mang theo nụ cười mà anh ta tự cho là đẹp trai ngời ngời bước tới trước mặt của Nam Cung Yến và.Julia, sau đó mở miệng bắt chuyện.
“Cút!", Nam Cung Yến và.Julia cùng lúc thốt ra một chữ duy nhất với Nhậm Viễn.
Nam Cung Yến căn bản vốn là người rất lạnh lùng, chỉ khi ở trước mặt Trần Triệu Dương, thì cô mới dịu dàng như nước, còn đối với người ngoài thì cô thật sự là một nữ hoàng băng giá.
vulia thì khác, thường ngày cô ta rất cởi mở, nhưng bây giờ em gái của cô ta đã bị bắt cóc, cô ta còn tâm trạng nào nữa? Hơn nữa, Trần Triệu Dương đang ở gần đây, cô ta không thể để anh nghĩ rằng cô ta là một người phụ nữ tùy tiện được.
Nhậm Viễn vừa nghe thấy điều này, anh ta đã vô cùng sửng sốt, anh ta không ngờ rằng sẽ có người nói chuyện với mình như vậy, anh ta là ai chứ? Anh ta là đại đệ tử cấp cao nhất của Diêm đại sư, thường ngày đều được người khác nịnh nọt và tâng bốc, thế mà bây giờ có người bảo anh ta cút thì thật là hiếm thấy.
Nhậm Viễn không những không tức giận mà còn cảm thấy hứng thú, chuyến đi và người thú vị như vậy, thật sự là lần đầu tiên anh ta gặp, cho nên nhất định phải tìm hiểu kĩ một chút.
"Vậy để tôi tự giới thiệu lại một lân nữa. Tôi tên là Nhậm Viễn. Tôi là đại đệ tử cấp cao nhất của Diêm đại sư”, Nói đến đây, khuôn mặt của Nhậm Viễn chợt lộ ra vẻ tự hào, có thể thấy anh ta rất tự mãn về thân phận của mình, nhất định nghĩ rằng điều này có thể khiến hai cô gái lạnh lùng này nghe xong sẽ cực kỳ ngưỡng mộ anh ta.
“Còn không tránh ra nữa thì tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ”, sắc mặt Nam Cung Yến lạnh đi, sau đó nghiêm mặt lại và nói.
“Cái gì?”, nhìn thấy đối phương không có phản ứng gì khi nghe đến thân phận của mình, vẻ mặt của Nhậm Viễn đột nhiên thay đổi.
“Không phải chứ, ở chỗ này mà có thể gặp được đại sư Nhậm Viễn. Nhậm đại sư à, anh có thể xem bói giúp tôi được không?”, ngay khi Nhậm Viễn cảm thấy mình sắp nổi điên lên, thì có một tiếng thét chói tay truyền đến, sau đó một cô gái với vẻ ngoài khá xinh đẹp và thân hình cực kỳ bốc lửa vội chạy đến, nhìn Nhậm Viễn với vẻ ngạc nhiên và vui vẻ nói với anh ta.
"Nhậm đại sư, tôi đã nghe nói đến tên anh từ lâu rồi. Không ngờ lần này lại may mắn được đi cùng chuyến bay với anh. Không biết anh có thể giúp tôi xem bói một chút không?", Cô gái ấy nhìn Nhậm Viễn với sự ngưỡng mộ, gương mặt tràn đầy đợi chờ.
Cô ta biết rằng Nhậm Viễn này chỉ luôn xem bói cho. những người giàu có và chưa bao giờ xem bói cho người thường, vì vậy cô ta đã tính đến chuyện bị từ chối nhưng vẫn muốn mạo hiểm một lần.