Trần Triệu Dương lập tức kéo Nam Cung Yến đi về phía trước: “Anh có một chuyện cần em giúp”.
“Chuyện gì?”
“Vay tiền".
“Vay bao nhiêu?”
“Lát nữa cần bao nhiêu thì em cứ đưa anh bấy nhiêu”. Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.
Anh cảm thấy mình nhất định phải bắt lấy cơ hội tốt này, hốt món hời ấy và làm ai kia sượng mặt.
“Anh Tất, đừng vội đi”. Lúc này Trần Triệu Dương bước tới gọi Tất Văn Bách lại. “Còn chuyện gì nữa?”
Tâm trạng của Tất Văn Bách đang rất tệ, hắn ta quay lại hỏi.
“Anh Tất, tôi muốn hỏi xem anh có cần đống đá này nữa không?”
Trần Triệu Dương hỏi Tất Văn Bách.
“Mày nói cái đống rác rưởi này ấy hả?”
Tất Văn Bách chỉ vào đống đá trên mặt đất.
“Đúng thế”.
Trần Triệu Dương gật đầu.
“Mày muốn làm gì?”
"Tất Văn Bách cảnh giác hỏi.
“Là thế này, tôi muốn mua lại của anh”, Trần Triệu Dương vào thẳng vấn đề: “Anh Tất, nếu anh không cần nữa thì ra giá đi.
“Mày muốn thu mua đống rác rưởi này?”
Tất Văn Bách hỏi.
“Đúng thết”
Trần Triệu Dương gật đầu.
“Một trăm ngàn, tao bán cho mày”, Tất Văn Bách cười nói: “Nếu mày muốn mua thì đưa một trăm ngàn đây rồi mang đi”.
Vốn dĩ đống đá này đều không có gì, có thể nói là chẳng đáng một đồng, nhưng vì Trần Triệu Dương muốn mua nên
Tất Văn Bách mới đưa ra một cái giá trên trời như vậy.
Hẳn ta cảm thấy như vậy mà Trần Triệu Dương còn muốn mua thì anh bị ấm đầu thật rồi.
“Cô Nam Cung, cho tôi vay tiền đi”.
Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.
“Trần Triệu Dương, anh điên hay sao mà bỏ một trăm ngàn ra mua một đống đá vô dụng!”, Nam Cung Yến nghiến răng nói.
“Chưa biết chừng còn thứ gì đáng giá thì sao”.
Trần Triệu Dương cười nói: “Cô mau viết tấm séc một trăm ngàn đi, coi như tôi vay cô”.
“XI, đã thế này rồi mà còn có thứ đáng giá ấy hả?”, thầy Sơn cười nhạo nói: “Muốn thử vận may thì cũng đừng thế chứ”.
“Sao tên này đần vậy?”
“Đá bị cắt ra như thế rồi, còn cái gì để mà thử vận may nữa”.
“Nếu mua lại thật thì khác nào cho không người ta một trăm ngàn”.
Những người bên cạnh cũng cười.
Bọn họ không cho răng Trần Triệu Dương có thể kiếm chác được gì, hơn nữa còn là hàng thừa của thầy Sơn nữa.
“Có mua không?”
Tất Văn Bách hỏi: “Chắc giá một trăm ngàn”. “Cô Nam Cung, mau lên!”
Trần Triệu Dương thúc giục.
“Trần Triệu Dương, anh nghĩ cho kỹ vào”, Nam Cung Yến khuyên bảo.
“Mau lên”.
Trần Triệu Dương nói: “Coi như tôi nợ cô đi, tôi cảm thấy trong đó có hàng xịn”.
“Lại là trực giác, nếu trực giác có tác dụng thì ai cũng thành tỷ phú rồi”, thầy Sơn khinh thường nói.
Thấy Trần Triệu Dương như vậy, Nam Cung Yến bèn lấy một tấm séc ra viết lên đó một trăm ngàn.
Trần Triệu Dương nhận lấy tấm séc rồi đưa cho Tất Văn Bách: “Anh Tất, tôi gửi tiền anh, bây giờ đá là của tôi rồi”.
“Ha ha, không ngờ lại có kẻ ngốc như thế thật, ngay cả đống đá vứt đi cũng mua”.
Tất Văn Bách nhận lấy tấm séc rồi nở nụ cười: “Mày cho. tao tiền thì tao đành nhậi
Thấy Trần Triệu Dương làm chuyện ngốc nghếch như vậy, tâm trạng của Tất Văn Bách tốt hơn nhiều.
“Có kẻ ngốc như thế thật kìa!” “Khác nào quăng tiền qua cửa sổ không cơ chứ”. Mọi người läc đầu liên tục.
Trần Triệu Dương giẫm lên một tảng đá, nói với thợ cắt đá: “Cắt hết những tảng lớn này ra giúp tôi, cứ cắt từ chính giữa ấy".
Thợ cät đá cầm đá lên cắt.
"Tảng đầu tiên không có gì.
Tảng thứ hai vẫn không có gì. Những tảng tiếp theo đều thế cả.
Thế nhưng có vẻ như Trần Triệu Dương vẫn không chịu từ bỏ, anh bảo thợ cứ cắt tiếp đi.
Cho đến khi đá đều đã bị cắt vụn ra hết, anh mới bảo thợ dừng lại.
Thấy Trần Triệu Dương làm như thế, mọi người cười lớn tiếng hơn nữa.
"Tất Văn Bách cũng cười như nhặt được vàng.