Sau khi đi vào trong, Trần Triệu Dương đột nhiên phát hiện cơ thể mình như có thêm một thứ gì đó, nhưng khi cẩn thận cảm nhận thì lại không thấy bất thường ở chỗ nào.
Lên tầng thứ hai, anh nhận ra nơi này là một cánh rừng nhiều cây lá vô cùng, mùi ẩm ướt kỳ lạ thoảng ra từ bền trong cánh rừng.
"Vẫn như lúc nấy", thấy xung quanh mình không có ai, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nhún vai, lại vừa đánh dấu vừa đi sâu vào trong.
Tầng thứ hai này có thể sẽ rất lạ lẫm với những người khác, nhưng vì đã có Tiểu Hôi nên đối với Trần Triệu Dương, đây cứ như sân vườn sau nhà mình vậy.
Nơi này là rừng cây nên tất nhiên sẽ có rất nhiều vượt quá sức tưởng tượng.
Không biết cánh rừng đã có mấy năm tuổi mà rất nhiều cành lá đan xen vào nhau, thậm chí có nhiều nơi còn không thể thấy được bầu trời vì đã bị tàng cây tươi tốt đã che lấp.
Lại có khí metan", Trần Triệu Dương đang đi thì đột nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ, nó hòa lẫn vào trong hơi ẩm của cánh rừng nên không dễ nhận thấy. Nhưng anh là một thầy thuốc, không những thế còn từng đi hết trời nam đất bắc, giỏi nhất là tham gia tác chiến trong rừng rậm nên khí metan đã quá quen thuộc với anh.
Tuy nhờ có tố chất cơ thể nên lượng khí metan này cực kỳ nhẹ đối với Trần Triệu Dương, anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Chẳng qua, để giấu không cho người mà mình có thể sẽ gặp biết được điều đó, Trần Triệu Dương xé một mảnh áo ra để bịt miệng lại rồi mới cấp tốc tiến về phía trước.
Giang Tử Phong có giải độc đan do anh luyện chế nên có lẽ việc chống chịu với khí metan cũng không thành vấn đâ.
Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hôi, Trần Triệu Dương vào rừng sâu mà như cá gặp nước, trong phút chốc đã thu hoạch được rất nhiều thứ.
"Cỏ Thiên Tâm, quả tim rắn, rễ trúc đen..."
Trần Triệu Dương như lạc vào thế giới kho báu, việc không ngừng đào bới kho báu nơi đây làm cho anh vui mừng khôn xiết, sở hữu chiếc nhẫn không gian càng tạo điều kiện cho anh mặc sức thu hoạch.
Trước đây còn phải nghĩ cách để cất chứa, để cầm, bây giờ thì đó không còn là vấn đề nữa. Không gian trong nhẫn là bất động tuyệt đối nên những vật được đặt bên trong sẽ không xảy ra những chuyện như mất linh khí.
Trần Triệu Dương vô cùng sung sướng, Tiểu Thải và con côn trùng nhỏ cũng như lên thiên đàng, nơi này có không ít thứ mà bọn chúng có thể ăn được.
Dù sao nơi này cũng có rất nhiều linh dược, anh không keo kiệt, để mặc cho hai đứa nó ăn no nê.
Kết quả là ăn xong vài loại thì bọn chúng đều lăn ra ngủ.
Tiểu Hôi tỏ ra khinh khỉnh với hai đứa nhóc này. Từ nhỏ đến lớn nó đều ở đây, chưa có loại linh dược nào mà nó chưa từng ăn, bọn này thật sự quá làm chủ nhân mất mặt.
Trần Triệu Dương đang hí hửng đào linh dược lên thì một hơi thở khiến anh giật thót thình lình xuất hiện rồi biến mất. Điều này làm cho Trần Triệu Dương trở nên căng thẳng, bày ra tư thế cảnh giác.
Tiểu Hôi đang ngồi xổm trên vai anh cũng chợt đứng dậy, hét ầm về phía một cây đại thụ khổng lồ, trong mắt hiện lên sự tàn bạo.
Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua, phát hiện nơi đó có một con sâu nhỏ có gai toàn thân đang bay lơ lửng, những cái gai nhọn hoắc ánh lên tia sáng giữa tàng cây u ám khiến cho người ta nhìn mà sống lưng lạnh toát. Có thể làm Tiểu Hôi trở nên hung dữ như thế, chắc chắn con vật này không phải thứ dễ chọc.
Trần Triệu Dương không nói gì, vừa rút cây gậy nhóm lửa ra vừa cảnh giác nhìn con sâu đang lơ lửng kia.
Đúng lúc đó, con sâu động đậy, biến mất trước khi anh kịp phản ứng.
"Tốc độ nhanh thật", đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương nhanh chóng quét qua xung quanh theo hình quạt nhưng không phát hiện ra con sâu đang ở đâu.
Nói cách khác, con sâu nhỏ biết bay đấy đã rời khỏi phạm vi rà soát của anh chỉ trong tích tắc, quả là nhanh đến kinh người.