Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Triệu Dương không nói gì thêm, mà nhắm mắt †ĩnh dưỡng, còn Giang Tử Phong thì đứng đẳng sau anh giống như vệ sĩ, ngồi xuống một cách xấc xược, dẫu sao, vào những lúc như này, cậu ấy phải phô bày một chút thể diện cho đại ca nhà mình.

Theo dòng thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười phút trôi qua chóng vánh, trong mười phút này, Giang Tử Phong cảm thấy mình sắp không trụ nổi, lỡ như đại ca không gọi quân cứu viện đến thì chẳng phải rất bẽ mặt à.

“Hai anh, mười phút sắp hết rồi đấy, thế nhưng, hình như quân cứu viện hai anh gọi vẫn chưa tới”, Lyons không thèm che giấu lời giễu cợt, anh ta nói thẳng.

“Lế nào vốn dĩ không có quân cứu viện gì hết phải không? Tất cả đều là do các anh tự biên tự diễn à?”, lúc này Seuss đương nhiên muốn nắm bắt thời cơ mà giậu đổ bìm leo.

“Chúng ta không nên vạch trần người ta sớm như vậy, phải để họ diễn một lúc nữa chứ, dù sao có khá ít khán giả xem mà, nói ra, có thể biểu diễn cho chúng ta xem, thì cả đời này lấy ra khoe khoang cũng được đấy”.

“Đúng đấy, chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi một lát xem sao, biết đâu, quân cứu viện của người ta đã đến trước cửa rồi”.

Bây giờ, bọn họ có gì muốn nói cũng tuôn hết ra, từng câu từng câu đều rất chướng tai.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Lyons vang lên.

Giờ anh ta còn đang ung dung, sau khi nghe tiếng chuông điện thoại cũng không vội vã bắt máy.

“Tôi khuyên anh nên nghe điện thoại đi”, Trần Triệu Dương nhìn Lyons, mở lời nói thẳng.

“Anh bảo tôi bắt máy thì tôi bắt máy sao? Vậy thì tôi chẳng có tí thể diện nào hết à? Giờ tôi cứ không bắt máy. đấy, làm sao”, Lynos nghe Trần Triệu Dương nói, anh ta cúp điện thoại tựa như nhìn thấu hết mọi sự đời..

“Không lẽ là viện quân của anh gọi điện thoại cho tôi ư, tôi không bắt máy đấy, tôi muốn coi thử quân cứu viện của anh còn có cách gì”, Lyons nhếch môi cười vênh váo, tự cho mình đúng, nói.

“Ối đồi ôi, thuyết phục mấy cái thằng quỷ chó chết này thật là khó khăn mà”,Trần Triệu Dương khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.

Vừa rồi, anh có liếc mắt nhìn sơ qua, có thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại của Lyons là của nhân viên lễ tân, giờ bên đó gọi điện tới, chắc chắn là do có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếc là Lyons không thèm nghe điện thoại.

“Tốt lắm, tấu hài xong rồi thì cứt đi được chưa? Ở đây không chào đón các anh”, Lyons giờ chả còn hứng thú để đối phương ở lại đây, đánh thì đánh không lại, bọn họ chỉ đành phải dùng cách này thôi, bằng không lỡ như hai kẻ này nổi máu chiến lên rồi đánh bọn họ một trận thì không lế họ phải chết oan chết uổng à.

“Đúng đó, cút nhanh lên, đây không phải là phương Đông, tốt nhất là mấy tên phương Đông bây biết thân biết phận mà làm người đi”.

“Ha ha... Nói thế có tổn thương họ quá không vậy? Làm vậy hình như không thân thiện cho lắm”.

Giờ đây, cả đám người này chế nhạo không nể nang gì, dẫu sao, họ cứ không tin đấy, đối phương có thể làm gì mình chứ.

Trần Triệu Dương không nói năng gì, anh chỉ bình tĩnh nhìn lũ hề nhảy nhót ấy.

“Còn ăn vạ không đi phải không? Nếu như hai người còn ăn vạ không chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi muốn. coi thử các người có dám chống đối người thi hành công vụ không”, Lyons thấy họ không thèm để tâm gì, anh ta chợt cảm thấy hơi đau đầu, nên đành phải dùng cách này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK